“Không cần nghĩ nữa đâu, bởi vì tôi chính là người đã bỏ tiền ra mời tập đoàn tài chính Boston các người đến để đào ra cái hố này.”
Tề Đẳng Nhàn cười cười rồi đưa tay ra vỗ vai Brandy.
Brandy nhất thời run lên một cái...
Ở trong tập đoàn tài chính Boston, ông ta thực sự chỉ là loại người vô danh tiểu tốt, tập đoàn tài chính Boston phái ông ta đến đây chỉ đơn thuần là bởi vì bọn họ đã nhận tiền của người khác để dùng danh tiếng của mình gài bẫy tập đoàn Hà thị của Hương Sơn mà thôi.
Từ sau khi đến Hương Sơn, Brandy đã đội thứ hào quang giả tạo mang tên ông trùm của tập đoàn tài chính Boston để đi ra vẻ ở khắp nơi và hành động một cách vô cùng phách lối.
Nhưng hôm nay ông ta lại bắt nạt nhầm người mất rồi.
“Đi thôi, chị Dĩnh Thục, không cần phải tức giận với loại người ngu xuẩn này làm gì, lần sau ông ta không dám chọc vào cô nữa đâu.” Tề Đẳng Nhàn cười nói với Tôn Dĩnh Thục.
Hoắc Đa vội vàng nói: “Ấy, ơ kìa, cậu cứ thế mà đi đấy à? Làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ đến mức này rồi mà cậu cứ thế mà đi đấy à?!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Thế thì tôi phải làm gì đây? Chẳng lẽ tôi còn phải mời các người ăn một bữa cơm à?”
Hoắc Đa nghe thấy vậy thì nhất thời tức giận đến bùng nổ, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nói đi là đi, hắn thực sự không dừng lại mà dứt khoát mang theo Tôn Dĩnh Thục đi khỏi chỗ đó.
Mãi đến lúc này Brandy mới đứng dậy khỏi mặt đất, Hà Định Khôn ở bên cạnh vội vàng nói: “Ngài Brandy, bây giờ chúng ta lập tức đi đến đại sứ quán, sau đó kiểm tra thương tích rồi truy cứu trách nhiệm của cái tên côn đồ họ Tề kia!”
“Còn có cái tên Hoắc Đa này nữa, thân là cảnh sát trưởng của Hương Sơn mà lại cố tình phạm pháp, dung túng cho người ta hành hung người khác ở ngay trên phố, thậm chí còn cướp giật!”
“Chúng ta tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được!”
Da đầu Hoắc Đa bỗng chốc có chút tê dại, trong lòng bắt đầu kêu khổ, có phải mình đã bị Tề Đẳng Nhàn hại chết rồi hay không?
Nhưng Brandy lại giật mình một cái, ông ta quay đầu lại và giáng một cú đấm lên trên mặt Hà Định Khôn rồi tức giận gầm lên: “Đồ chó chết này, cậu đang muốn hại chết tôi à? Tìm đại sứ quán con mẹ cậu chứ tìm!”
Hà Định Khôn ngây người tại chỗ rồi nói: “Ngài Brandy... tôi... tôi cũng chỉ là vì muốn tốt cho ông thôi mà!”
Brandy đá lên người anh ta một cái khiến cho anh ta bỗng chốc choạng vạng, ông ta nói với giọng tức giận: “Chuyện này đến đây thôi, sau này đừng có chọc vào cậu ta nữa! Hôm nay cứ xem như tôi xui xẻo đi!”
Trong lòng Brandy cũng liên tục chửi thầm, ai mà ngờ được sau lưng Tôn Dĩnh Thục lại là một nhân vật lớn đến như thế cơ chứ.
Ông ta có thể đến Hương Sơn làm mưa làm gió chính là đều nhờ vào Tề Đẳng Nhàn, nếu như không phải Tề Đẳng Nhàn mời tập đoàn tài chính Boston đến để giúp đỡ thì ông ta cũng không có cơ hội để được phái đến đây.
Đương nhiên, tập đoàn tài chính Boston phái ông ta đến đây cũng chỉ đơn thuần là để giả vờ giả vịt mà thôi.
Hà Định Khôn ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sau khi Brandy bị đánh thì lại cứ thế mà bỏ đi à? Ông ta không phải là ông trùm của tập đoàn tài chính Boston ở nước Mỹ hay sao? Sao lại cam tâm tình nguyện nuốt xuống cục tức này cơ chứ?
Hoắc Đa cũng sững sờ ngay tại chỗ, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh, thị trưởng Hoàng đúng thật là liệu sự như thần mà, thế mà lại biết cái tên người Mỹ đó không thể bật lại được...
“Có chuyện gì thế? Lúc cuối anh đã nói với Brandy điều gì thế?” Tôn Dĩnh Thục hỏi Tề Đẳng Nhàn với giọng điệu có hơi ngạc nhiên.
“Cái đồ ngu xuẩn đó chỉ đến Hương Sơn để làm màu mà thôi, thực ra ông ta không lợi hại đến mức đó đâu.” Tề Đẳng Nhàn cười cười.
Sau đó, hắn kể cho Tôn Dĩnh Thục nghe về chuyện hắn đã thông qua tập đoàn tài chính Boston để lừa tập đoàn Hà thị thu mua về một lượng lớn đá thô.
Tôn Dĩnh Thục nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó nói: “Vậy nên cái tên Brandy này chỉ đơn giản là một nhân vật bên lề của tập đoàn tài chính Boston và chỉ là một cái danh được phái đến Hương Sơn để phối hợp với anh hoàn thành kế hoạch mà thôi?”
“Đúng đấy, chuyện chính là như vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái và nói: “Lúc cuối tôi chỉ dùng chuyện này để cảnh cáo ông ta một chút mà thôi, có lẽ sau này ông ta sẽ không dám đến gây chuyện với cô nữa đâu.”
Tôn Dĩnh Thục thở phào một hơi, như thế là tốt rồi, cô ta thực sự rất sợ Brandy sẽ ghi thù cô ta vì chuyện này rồi thông qua tập đoàn tài chính Boston để báo thù cô ta, đến lúc đó thì thật là phiền phức!