Ngọc Tiểu Long mời khách ăn cơm, rượu cũng là loại đặc biệt mà cô cung cấp.
Lục Chiến Long là người thật sự có thể uống được, hai lạng rượu trắng bưng lên đã cạn, uống giống như uống bia, nhìn đến tận bây giờ vẫn không khỏi tê dại da đầu.
“Tề huynh đệ, nếu cậu không ghét bỏ, về sau hãy gọi tôi là một tiếng anh đi, tôi cũng gọi cậu một tiếng em! Nếu cậu có việc, nói một tiếng, anh đây nhất định sẽ giúp cậu!" Lục Chiến Long uống đến đỏ mặt đỏ cổ.
“Được được được, đại ca Lục sau này hãy bao che cho em nhiều hơn một chút nhé!” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả nói.
Ngọc Tiểu Long lắc đầu nói: "Lão Lục (cách gọi của người Trung, để thân hơn, giống kiểu Tiểu Lục, A Lục), đừng có cùng loại người như này xưng huynh gọi đệ, lúc nào bị bán mất cũng không biết.”
Hiển nhiên, Tề Đẳng Nhàn trong ấn tượng của Ngọc Tiểu Long, cũng không phải là loại người tốt gì.
Một mình Lục Chiến Long xử hết ba chai rượu trắng, uống đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhưng thần trí lại hết sức rõ ràng.
"Lão Lục, nếu anh và hắn đều có thể tình đầu ý hợp, chi bằng gia nhập với chúng ta, cùng nhau làm việc." Ngọc Tiểu Long vào lúc này lại ném cành ô liu (ngỏ ý hợp tác) với Lục Chiến Long.
"Không được." Lục Chiến Long lắc đầu.
Long Á Nam không khỏi nói: "Lục tướng quân, ngài một mình đơn đả độc đấu (một mình phấn đấu), tóm lại vẫn là thế đơn sức bạc (thế: quyền lực, sức: sức mạnh, quyền lực đơn mảnh, sức mạnh bạc nhược) mà! Chúng ta hãy cùng nhau làm những điều chính nghĩa, không tốt hơn sao?”
Lục Chiến Long cười cười, nói: "Nếu tôi gia nhập với các người, vậy phe phái khác sẽ thấy tôi không vừa mắt đó!”
Ngọc Tiểu Long nói, "Anh quan tâm đến cái này sao?”
Lục Chiến Long nói: "Tôi đương nhiên là không quan tâm rồi, hơn nữa, tôi còn là người mà Phó lão cất nhắc lên trên. "
“Nhưng... Tôi không vào đội, tất nhiên là có lý do của tôi!”
“Nếu quốc gia gặp nạn, cần điều động người, các phe phái của các người sẽ liên lụy lẫn nhau, cản tay lẫn nhau, không biết lại giày vò khốn khổ bao lâu nữa!”
"Điều người của tôi, bạn có ý kiến; điều người của bạn, tôi có vấn đề. Suy đi tính lại, từ giúp nhân dân giải quyết vấn đề khó khăn, lại biến thành đấu tranh. "
“Tôi chỉ muốn làm một người thuần túy bị người khác điều động, khi có chuyện như vậy phát sinh, bất kể là phe của cô hay là phe của hắn, đều có thể là người đầu tiên nghĩ đến Lục Chiến Long tôi đây."
"Điều động tôi đi ra ngoài, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì."
Lời nói của Lục Chiến Long khiến Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan không khỏi nghiêm túc kính trọng, giơ ngón tay cái lên với hắn.
Ngọc Tiểu Long sau khi nghe Lục Chiến Long nói, cũng không khỏi trầm mặc.
Quả thật, mấy lần có chuyện xảy ra trên biên cảnh, lúc náo loạn đến nỗi không thể giải thích được, cũng là Lục Chiến Long đứng ra, hơn nữa, mọi người đối với hắn, cũng sẽ không có ý kiến gì.
"Nói như vậy cũng không sai, nhưng anh cũng biết mình là người mà Phó lão cất nhắc, hơn nữa, còn đi lại gần với chúng ta. Ngay cả khi anh không đứng ra, mọi người sẽ nghĩ rằng anh đã đứng ra rồi.” Ngọc Tiểu Long nói.
"Cái này ngược lại cũng không sao mà. Hiểu lầm thì ở đâu cũng có.” Lục Chiến Long lơ đãng nói.
Ngọc Tiểu Long thấy cũng đã nói đến tận đây rồi, nên không nói thêm gì nữa.
Lục Chiến Long nếu như muốn trở thành một người thuần túy, vậy để cho hắn tiếp tục làm người thuần túy là được rồi, hơn nữa, ở xã hội này, cũng cần người như hắn.
Cơm nước xong xuôi uống rượu xong, Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan cùng trao đổi phương thức liên lạc với Lục Chiến Long.
Lục Chiến Long nói với Tề Đẳng Nhàn: "Hôm nào anh đây mời khách, cậu em đã đánh chết Hồng Thiên Đô, anh đây rất bội phục em, bữa cơm này, nhất định phải móc kẽ răng ra để mời!”
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha nói: "Được. Em sẽ đợi!”
Lúc đi ra khỏi khách sạn, có một cô bé chưa tới năm tuổi nhìn thấy Lục Chiến Long một quân phục, đã giơ tay ra chào hắn.
Lục Chiến Long sửng sốt, sau đó đột nhiên nghiêm túc lên, giơ tay đáp lễ.
Cô bé thấy anh đáp lễ, không khỏi vui vẻ rồi rời đi.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi càng thêm vài phần tôn kính với Lục Chiến Long.
"Co thấy đấy, đất nước này cũng có rất nhiều người đáng yêu, tất cả họ đều cần tôi! Phó lão, hẳn là ông ấy cũng sẽ hiểu cho tôi.” Lục Chiến Long quay đầu cười nói với Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long yên lặng gật gật đầu, không lên tiếng, nhân phẩm của Lục Chiến Long thật sự là không tìm ra được một chút tật xấu nào.
Lục Chiến Long ngồi xe của sĩ quan phụ tá rời đi, nói là chờ ngày khác nhất định sẽ mời Tề Đẳng Nhàn ăn một bữa cơm.