Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Quan Quan đi theo Hoàng Sung luyện công.

Bàn về trình độ của khối này, thiên phú của cô ấy đương nhiên là không cần phải nói, hơn nữa còn được Tề Đẳng Nhàn đặc biệt chú ý, ngay cả [Thuật thực chiến thật] đều ôm trong tay xem cả ngày.

Cho nên, truyền thừa mà cô ấy nhận được, không thể nghi ngờ là nhiều nhất.

Thật ra không phải nói làm sư phụ quá bất công, bất công có lẽ là có một chút, nhưng cũng chỉ có thể nói là thiên phú của Hoàng Sung không thể khiến cho Tề Đẳng Nhàn coi trọng quá nhiều.

Thứ đồ chơi như võ công này, rất chú trọng căn cốt và ngộ tính, hai cái này thiếu một thứ cũng không được.

Cũng giống như Ronnie trong giới tập thể hình, thiên phú đỉnh cấp kia, ai cũng chỉ có thể hâm mộ và bị treo lên đánh thôi.

“Đại sư truyền nghề, có thể có thể, Quan Quan vẫn là rất ổn áp đấy!” Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua, cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Lý luận tri thức, Dương Quan Quan đều đã học tập kha khá rồi, điều cần thiết tiếp theo cũng chỉ là không ngừng mài giũa và tiến hành thực chiến, tới thời cơ thì sẽ có thể trở thành bậc thầy.

Nhưng vào ngay lúc này, Chiến Phi hôm qua một mình biểu diễn tay không bắt chim hỉ thước và “chim không bay” ở trong viện của Hoàng Văn Lãng, xuất hiện ở bên cạnh bãi biển.

Tề Đẳng Nhàn vừa mới chuẩn bị đi, thì nghe thấy Chiến Phi cao giọng nói: “Luyện quyền như vậy là không đúng, sức lực đánh ra không được đầy đủ, hơn nữa quyền ý vẽ hổ không thành ngược lại thành chó, thật sự là vô cùng kém cỏi! Thật không biết, sư phụ mấy người đã dạy mấy người kiểu gì vậy!”

Lời Chiến Phi nói làm Tề Đẳng Nhàn dừng bước.

Giữa các vai võ phụ có một quy định bất thành văn, đó chính là khi người khác đang luyện công, anh nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, nhưng không cần làm ầm lên, càng không cần mở miệng chỉ bảo.

Nếu không, việc này tương đương với chủ động kết thù, là phạm vào quy củ, nếu như không xin lỗi, vậy kế tiếp tất nhiên sẽ có một hồi đọ sức sinh tử.

Sau khi Dương Quan Quan nghe được lời Chiến Phi nói, ánh mắt lạnh xuống, quay đầu tới, nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là sư phụ Chiến Phi!”

“Không ngờ rằng sư phụ Chiến Phi thân là cao thủ hàng đầu của Hương Sơn,là hạng người đức cao vọng trọng, lại còn không hiểu quy tắc trong giang hồ bằng đám tiểu bối như chúng tôi.”

“Là sư phụ của sư phụ Chiến dạy không tốt, hay là lúc trước anh học không giỏi?!”

Sau khi vị Chiến Phi được xưng là cao thủ hàng đầu “Thần thủ” của Hương Sơn này nghe thấy, cười phá lên, nói: “Cô gái à, chẳng qua là tôi thấy các người luyện không đúng, nên mới lên tiếng chỉ bảo mà thôi, là có ý tốt!”

“Từ trên quyền pháp của các người mà xem, đã biết sư phụ của mấy người cũng không ra gì rồi.”

“Không bằng chuyển sang làm học trò của tôi, tôi dạy chút bản lĩnh thật sự cho mấy người, được không?”

“Thế nào?”

Sắc mặt của Dương Quan Quan và Hoàng Sung đều đen lại, bọn họ có thể chắc chắn rằng, cái tên Chiến Phi này chính là cố ý tới gây sự!

Xem cờ không gọi là quân tử, huống chi là xem luyện võ?

Dương Quan Quan hít một hơi thật sâu, nói: “Chiến Phi, gọi anh một tiếng sư phụ Chiến, đó là coi trọng anh! Loại người không có phẩm đức như anh mà cũng dám nhảy nhót qua lại trước mặt chúng tôi đây, nếu sư phụ tôi có mặt, nửa phút đã có thể đánh chết anh rồi.”

“Ha ha ha, một tên bán nước, có gì đáng nhắc đến chứ?” Chiến Phi cười lớn nói.

Dương Quan Quan tức giận: “Nhiều lời vô ích, để cho hai sư tỷ đệ chúng tôi tới thỉnh giáo bản lĩnh của anh xem nào!”

Nói xong lời này, bước chân của Dương Quan Quan khẽ động, lao nhanh giống như ngựa chiến, đạp lên một cồn cát vàng, vọt tới trước mặt Chiến Phi, đánh một quyền thật mạnh xuống!

Trong mắt Chiến Phi hiện lên vẻ trêu tức, vừa muốn đi tiếp, lại thấy nắm tay của Dương Quan Quan mở ra, không biết từ lúc nào mà bên trong đó lại có một nắm cát, rồi ném thẳng lên mặt hắn!

“Được lắm, cô gái này vậy mà lại có kinh nghiệm thực chiến thật thâm hậu!” Trong lòng Chiến Phi nghĩ thầm, cánh tay anh ta nhấc lên, vung tay áo, mang theo sức gió mạnh mẽ, ngăn cách toàn bộ cát vàng ở bên ngoài.

Mũi chân Dương Quan Quan xúc ở giữa cát đá một cái, một chân đá về phía hạ bộ, đồng thời cũng xúc lên từng tảng cát lớn đá về phía mặt của Chiến Phi.

Hai mắt của Chiến Phi nhíu lại, bước chân dẫm về phía bên trái ba bước và né ra, đồng thời, thân thể vung lên, quyền động theo người, một chút đập ra, đánh thẳng vào xương sườn của Dương Quan Quan!

Ngay lúc này Hoàng Sung đuổi tới, hai quyền đồng thời nện thẳng vào huyệt Thái Dương và cổ yết hầu của Chiến Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK