“Cái tên đê tiện, cậu ta cố ý muốn sử dụng cách chiến đấu không tôn trọng đối thủ này để chọc giận mình, muốn ép mình phải chơi trò cứng đối cứng với cậu ta à?!” Bạch Liễu thầm nghĩ trong lòng, nở một nụ cười lạnh.
Một khi đã sử dụng loại đấu pháp mang tên “Độc xà thám động” này thì chẳng khác gì hắn đang cực kỳ thiếu tôn trọng đối thủ là phụ nữ.
Với một nhân vật ở cấp bậc tông sư như Tề Đẳng Nhàn, sử dụng đến chiêu này ở trước mắt bao nhiêu con người thì có thể nói là hơi mất mặt một chút.
Nhưng từ lâu Bạch Liễu đã quán triệt với bản thân trong suy nghĩ rằng mình có mục đích là khiến hắn phải tiêu hao thật nhiều thể lực, cũng vì vậy mà cô ấy căn bản không trúng chiêu. Cô ấy chỉ giơ cao gối đầu lên rồi đẩy về phía trước để đánh bật những ngón tay của hắn, sau đó đầu ngón chân dùng sức, đá thẳng vào phần cằm của hắn!
Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên lộn ngược về phía sau, hắn sử dụng một chiêu “Long toản thiên” để bật cao, vừa né tránh đòn tấn công từ chân của Bạch Liễu vừa tiếp tục chuyển hướng hai ngón tay để chọc vào mắt cô ấy!
“Biến chuyển nhanh quá đi mất! Con người này đã luyện được hai thế đánh rắn và rồng đến cảnh giới đỉnh cao võ học.” Trong lòng Bạch Liễu lạnh toát từng cơn, cô ấy đạp nhẹ chân xuống mặt đất, ngón chân dùng lực nhảy lên, lại lùi về phía sau thêm một lần nữa.
Nhưng sau đó Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu rồi nói: “Không có ý nghĩa gì đâu, cô quá yếu ớt, tôi không muốn chơi đùa cùng cô nữa!”
Câu nói này của hắn khiến tất cả mọi người có mặt xung quanh đó đều phải sững sờ.
Bạch Liễu tức giận tới nỗi bật cười, cô ấy hỏi lại: “Vậy sao? Thế thì anh phải nhanh chóng đánh bại tôi mới được!”
“Hãy xem cho thật kỹ đây, đây là thế đánh hình rồng!” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói, bước một chân về phía trước rồi nhẹ nhàng khom người xuống, cột sống hơi cong lên, hơi thở toát ra từ hắn cũng khác hẳn so với vừa rồi.
Bạch Liễu biết lần này hắn sẽ di chuyển với tốc độ rất nhanh, bèn lập tức đứng vào thế hỗn nguyên với cột sống thẳng tắp, dùng bất biến đối phó với vạn biến, thế nên dù Tề Đẳng Nhàn có tấn công bằng cách nào thì cô ấy vẫn có thể thích ứng được với đòn tấn công.
Ánh mắt của Bạch Liễu ngưng tụ lại về một điểm, dường như cô ấy có cảm giác cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đã cao hơn một chút rồi, không biết đó có phải ảo giác hay không.
Bỗng nhiên tất cả mọi người nghe thấy hai tiếng nổ ầm ầm, những tiếng nổ đó phát ra từ bên dưới lòng bàn chân của Tề Đẳng Nhàn, chỉ trong nháy mắt mà đôi giày thể thao mà hắn đang đi đã nổ tung thành nhiều mảnh!
“Đây chính là chiêu Bạo Kim Đan do chính anh ta nghĩ ra sao? Có phải anh ta vừa mới đè nén khí huyết vào lòng bàn chân của mình?” Long Á Nam không giấu nổi sự kinh ngạc, cô ta chỉ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn ở trước mặt mình đang di chuyển với tốc độ cao đến nỗi chỉ còn lại một bóng người mơ hồ.
Ngọc Tiểu Long cũng từng nhắc về công phu “Bạo Kim Đan” ở trước mặt cô ta, có thể nói là cô đã khen ngợi nó không dứt miệng, và lúc này thì Long Á Nam đã được tận mắt nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn tự mình thi triển.
Tề Đẳng Nhàn nói đây là thế đánh hình rồng nhưng thực ra nó lại có chút giống với thế đánh hình ngựa, vừa mới bắt đầu mà hắn đã tung ra một chiêu Pháo Quyền nhắm thẳng vào mặt của Bạch Liễu!
“Mạnh quá!”
Bạch Liễu vừa mới đón được cú đấm đầu tiên đã phải biến sắc, cô ấy dùng hết sức lực của cả cơ thể mình để vặn người một cái, đẩy cú đấm của hắn ra.
Tề Đẳng Nhàn đã thay đổi thế đứng thêm một lần nữa, hắn ta nhấc tay trái lên để đánh vào mặt của cô ấy!
Bạch Liễu không hề do dự mà cong khuỷu tay một cái lên rồi xông thẳng về phía trước!
“Bốp!”
Phách Quyền có hình hổ của Tề Đẳng Nhàn đập vào cánh tay của Bạch Liễu, hắn mở ra năm ngón tay rồi bỗng nhiên nắm chặt lấy tay của đối phương và tiếp tục thực hiện một cú đánh móc lên trên!
Một lần nữa Bạch Liễu nhìn thấy hai ngón tay đang hướng về phía tròng mắt của mình với tốc độ cực kỳ nhanh, ấy vậy mà cô ấy lại có cảm giác như thế giới này đã chuyển động chậm lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chậm đến nỗi cô ấy có thể thấy rõ cả những dấu vân tay của hắn.
“A!!”
Chỉ một giây sau, Bạch Liễu đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai con ngươi của cô ấy lần lượt bị ngón trỏ và ngón giữa của Tề Đẳng Nhàn chọc thẳng vào, một đốt tay của hắn cắm ngập vào bên trong hốc mắt của cô ta.
Tề Đẳng Nhàn không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì, thế nên lần này hắn ra tay cực kỳ độc ác, tấn công trực tiếp vào hai mắt của một cao thủ như Bạch Liễu.
Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn lại nhấc chân phải rồi bước một bước về phía trước!
“Bốp!”
Phần ngực của Bạch Liễu bị trúng một chiêu do Tề Đẳng Nhàn tung ra, cả người cô ấy bay lên rồi rơi xuống dưới đất, máu tươi văng tung tóe.
Cô ấy ngã xuống dưới đất nhưng vẫn tiếp tục lăn lộn vì đau đớn, hai tay ôm lấy hai bên má.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Bạch Liễu, chỉ thấy vùng da thịt xung quanh hai mắt của cô ấy đều nát bét đầy máu và thịt, hai con mắt của cô ấy đều đã bị mù.
“Có phải chiêu này độc ác quá rồi hay không?!”
“Đây là cuộc thi khảo sát hay cuộc chiến sinh tử vậy không biết nữa? Cậu ta có nhất thiết phải ra tay nặng như vậy không?”
Tất cả mọi người đều líu lưỡi, có cảm giác sau gáy mình lành lạnh.