Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt người đàn ông trẻ tuổi hiện lên chút cảm xúc oán giận, còn có một tia tán thưởng sinh ra trong vô thức.

Xe chạy hơn một tiếng, anh ta tiễn Từ Ngạo Tuyết vào tận cửa nhà rồi nói: “Đến nơi rồi, em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.”

Từ Ngạo Tuyết vừa xuống xe đã lập tức đi ngay, thế nhưng lọ thuốc không được cất kỹ trong túi áo khoác của cô ta cũng rơi xuống cùng lúc đó.

Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi bỗng trở nên lạnh lẽo, anh ta hờ hững lên tiếng: “Thuốc của em rơi ra ngoài kìa!”

Từ Ngạo Tuyết kinh hãi, vội vã quay đầu lại cúi xuống nhặt thuốc, ban nãy tâm trạng của cô ta quá nặng nề, uống thuốc xong rồi lại quên không vứt đi, lúc này lại bị người khác nhìn thấy.

Từ Ngạo Tuyết nhặt lọ thuốc lên, vừa định quay người rời đi đã thấy người đàn ông trẻ tuổi kia bước tới trước một bước, anh ta giơ tay bóp chặt hai má cô ta, lạnh lùng nói: “Con khốn nạn này, mày giả vờ thanh cao trước mặt tao làm gì nữa?!”

Trong mắt Từ Ngạo Tuyết lóe lên vẻ giận dữ, nhưng cô ta vẫn chỉ đứng im nhìn anh ta mà không nhúc nhích.

“Mày không còn là thiên kim tiểu thư cao quý của nhà họ Từ ngày xưa nữa rồi, mày chẳng qua chỉ là một con chó nhà có tang, một món hàng rách nát đã bị người khác chơi chán rồi thôi!” Người đàn ông trẻ tuổi kia buông Từ Ngạo Tuyết ra rồi đột ngột giơ tay lên tát cô ta một cái như trời giáng.

Một tiếng bốp vang dội, Từ Ngạo Tuyết nghiêng mặt sang một bên, thậm chí khóe miệng cô ta còn chảy ra một chút máu tươi.

Trong lòng cô ta cảm thấy vừa phẫn nộ vừa buồn bã, nếu là Từ Ngạo Tuyết của ngày xưa thì liệu anh ta có tư cách đối xử với cô ta như thế hay không? Thậm chí có khi anh ta còn phải khúm núm dè dặt trong từng câu từng chữ nói với cô ta ấy chứ?!

“Từ Ngạo Tuyết, tao cho mày biết, mày đừng có giả vờ thanh cao trước mặt tao!”

“Nếu không phải nhà họ Triệu bảo tao cưới mày thì mày nghĩ liệu tao có kiên nhẫn gặp mặt một con điếm khốn nạn gặp dịp thì chơi qua đường như mày hay không?”

“Sau này gặp nhau, mày còn dám tỏ thái độ với tao lần nào thì tao đánh mày lần đó!”

Người đàn ông trẻ tuổi kia nói với gương mặt hết sức lạnh nhạt, ánh mắt mà anh ta dùng để nhìn Từ Ngạo Tuyết cũng là ánh mắt đầy miệt thị và khinh thường, dường như anh ta nghĩ ở chung với cô ta là một chuyện gì buồn nôn lắm.

Câu nói vừa rồi của người đàn ông trẻ tuổi kia cũng đã khiến thân phận của anh ta lộ ra trước ánh sáng: đại thiếu gia nhà họ Dương ở Ma Đô, thượng tá quân đội trực thuộc ban Chính trị của bộ Quốc phòng, Dương Tĩnh.

Từ Ngạo Tuyết sờ vào khóe miệng của mình, cười cười, nụ cười đầy vẻ giễu cợt. Cô ta nói: “Anh cũng chỉ dám bắt nạt tôi sau lưng bọn họ mà thôi.”

Dương Tĩnh tiếp tục sầm mặt tát cho cô ta một cái, anh ta lạnh giọng đáp lại: “Món đồ rách nát thì nên tự ý thức được vị trí của mình, nếu không cô không được hưởng thứ gì tốt đẹp đâu.”

Từ Ngạo Tuyết bật cười một tiếng: “Tôi biết rồi, thượng tá Dương đúng là oai phong hiển hách thật đấy, tôi giật cả mình đây!”

Những đường gân xanh giần giật không ngừng nổi lên trên trán Dương Tĩnh.

Anh ta bóp cổ Từ Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cô nên tiếp tục chứng tỏ rằng bản thân có tác dụng với nhà họ Triệu, nếu có một ngày kia nhà họ Triệu không cần cô nữa, thì người đầu tiên giết chết cô chính là tôi!”

Từ Ngạo Tuyết vẫn cứ nhìn Dương Tĩnh bằng ánh mắt cực kỳ cao ngạo.

Ngoại trừ Tề Đẳng Nhàn ra, không một người đàn ông nào khác trên thế giới này có thể khiến cô ta cúi đầu chịu thua!

“Cút!” Dương Tĩnh vung tay lên, thẳng thừng ném Từ Ngạo Tuyết xuống đất rồi xoay người bước lên xe.

“Mong là sau khi tới Ma Đô thì cô đừng có trưng cái bản mặt thối hoắc đó cho người nhà và bạn bè của tôi xem, nếu không thì tôi sẽ dùng dao rạch cho cô hai vết thật to bên khóe miệng, để dạy cô cách cười cho chuẩn!”

Từ Ngạo Tuyết hừ nhẹ hai tiếng, giơ tay xoa vết thương đau nhức. Sau khi người đàn ông kia đã rời đi, cuối cùng cô ta cũng rơi nước mắt.

Nếu như Ngọc Tiểu Long và cô ta không đoạn tuyệt quan hệ với nhau thì liệu những thứ nhãi nhép như kẻ kia có dám bắt nạt cô ta thế này hay không?

Tiếc là trên đời này không có nếu như, bây giờ Từ Ngạo Tuyết và Ngọc Tiểu Long đã biến thành người dưng nước lã, bọn họ không còn là bạn tốt nhất của nhau như ngày xưa nữa rồi.

Có điều cô ta vẫn giữ lại tính cách cao ngạo của bản thân ngày xưa.

Cô ta sẽ tiếp tục kiên định với suy nghĩ của bản thân, leo lên vị trí cao thêm một lần nữa, sau đó giết chết từng kẻ một, giết sạch những kẻ đã từng nhục nhã mình!

Trả thù luôn luôn là thứ ngọt ngào nhất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK