Giáo Hoàng mỉm cười nói: “Thánh chủ đối với những giáo đồ thành kính, từ trước đến nay vẫn luôn khoan dung và thân thiện.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Bệ hạ ngài cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt, chờ tin tức của tôi là được!”
Giáo Hoàng phất phất tay, ngồi máy bay trong thời gian dài, đúng là có hơi mệt mỏi.
Hơn nữa, tuổi tác ông ta đã lớn, tinh lực suy nhược rất nhanh, lúc này đã hơi có cảm giác buồn ngủ.
“Giáo Hoàng cái thứ lão… Lão bệ hạ, cũng quá biết hố người, một ống nước thánh thôi mà đòi mình tận một trăm triệu đô la Mỹ, sao không đi cướp ngân hàng luôn đi?” Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi ra khỏi biệt thự, có hơi bực bội nói.
“Vốn đang rất thích Thánh giáo, hiện tại, mình chỉ muốn tin Vô Lượng Thiên Tôn!”
“Nhưng mà, sư gia của mình cũng là một người chuyên đi hố…”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nhân sinh của mình thật là gian nan, nơi nơi đều là hố, trái một cái phải một cái, một không cẩn thận sẽ rơi xuống dưới.
Sau khi sắp xếp tốt cho đám người Giáo Hoàng, Tề Đẳng Nhàn về đến biệt thự của Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan còn đang bận ở câu lạc bộ, hôm nay phỏng chừng sẽ về muộn.
Nhưng mà biệt thự lại có khách đến, là một người trung niên, còn quen biết Tề Đẳng Nhàn.
“Hội trưởng Lý, ngọn gió nào thổi ngài tới chỗ tôi vậy?” Tề Đẳng Nhàn thấy ông ta, nở nụ cười, chắp tay hành lễ.
Lý Hà Đồ quay đầu lại, sắc mặt lạnh nhạt chắp tay đáp lễ hắn, nói: “Tề Tổng giám mục thật nhàn nhã đấy, tôi muốn tìm cậu cũng tìm không thấy, phải tự mình đến đây nằm vùng mới gặp được!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Hội trưởng Lý trăm công ngàn việc, tìm tôi làm gì? Bây giờ tôi không còn là người thuộc Long Môn.”
Tề Đẳng Nhàn bị xem là phần tử khủng bố, bên phía Long Môn đương nhiên là vội vã không kịp đợi thêm phân rõ quan hệ với hắn, hiện tại, đà chủ Long Môn Thượng Hải đã do Tống Chí Mai chính thức đảm nhiệm.
Nhưng mà, chuyện này đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói thì không có liên quan gì, dù sao trước đó hắn vốn dĩ cũng là có tiếng chứ không làm gì cả, hơn nữa, Tống Chí Mai còn là mẹ vợ hắn người một nhà, thân cực kỳ.
Lý Hà Đồ cắn răng nói: “Tôi nói cậu, cậu cũng to gan lớn mật quá rồi đấy, muốn giết người nào thì lập tức giết? Xa xôi vạn dặm, chạy đến nước Mỹ diệt sạch cả gia tộc Thượng Quan!”
“Cậu có biết lần này hành động tự tiện này của cậu đã tạo cho Long Môn chúng tôi phiền toái lớn mức nào không?”
“Quan hệ giữa chúng tôi và Hồng Bang vốn đã không hòa thuận, cậu vừa ra tay, mọi người lập tức giương cung bạt kiếm.”
“Mấy ngày nay, chuyện này đã gây náo loạn không nhỏ, rất nhiều anh em tử thương.”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói: “Gia tộc Thượng Quan gì cơ? Không thể nào, chính phủ của nước Mỹ người ta cũng đã đứng ra bác bỏ tin đồn, nói là không liên quan tới tôi, là tổ chức khủng bố khác phái người làm.”
Sau khi hắn lên làm Tổng giám mục, khắp nơi đều sôi nổi đứng ra bác bỏ tin đồn, ném cái nồi đó và hành vi liên quan đến khủng bố, toàn bộ đều quăng tới trên đầu tổ chức khác.
Dù sao những tổ chức đó cũng có việc xấu đầy người, ném lên đầu bọn họ là vừa vặn.
Tề Đẳng Nhàn chính là Tổng giám mục khu vực phương nam, là Thánh Tử mà Thánh chủ phái đến nhân gian truyền đạo, tín đồ thành kính, sơn dương dịu ngoan, sao có thể giết người được?
“Cậu…” Lý Hà Đồ bị dáng vẻ đùa giỡn này của hắn làm cho tức giận đến hô hấp cũng ngừng lại, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu, dứt khoát không nói nữa.
Tề Đẳng Nhàn thấy Lý Hà Đồ quá tức giận, cười cười, quay đầu nói với Nam Thiến đang làm việc nhà: “Đồ tức phụ, làm phiền cô lấy một ly trà đến chiêu đãi Hội trưởng Lý một chút.”