Nói xong, Tôn Dĩnh Thục chuẩn bị trực tiếp cất tiền đi.
Tề Đẳng Nhàn sải bước tiến về phía trước, dùng tay giật lấy tấm thẻ, cười nói: "Nói đùa thôi, có thể ăn cơm cùng phu nhân chính là mơ ước của tôi!"
Tôn Dĩnh Thục khó chịu liếc người này một cái, bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ có thể ủng hộ anh đến mức đó, anh mà hỏi nữa thì tôi cũng không có!"
"Yên tâm, yên tâm, thế là đủ rồi! Với số tiền của cô, nhà thờ lớn kia cũng gần như có thể hoàn thành." Tề Đẳng Nhàn nói.
Kỳ thực, nhà thờ lớn ở Nam Dương vẫn đang thiếu tiền. Nói như vậy chỉ để trấn an Tôn phu nhân mà thôi.
Trước đây Tề Đẳng Nhàn dành thời gian và tiền bạc ở Nam Dương, đồng thời nhờ Trần Ngư thu mua một số bộ sưu tập cao cấp liên quan đến lịch sử của thánh giáo từ các nhà sưu tập lớn trên toàn thế giới, chi phí thực sự không hề nhỏ.
Anh xây dựng nhà thờ lớn này, tất nhiên là vì đã hứa với giáo hoàng. Đồng thời cũng là vì có thể củng cố địa vị của Trần gia ở Nam Dương.
Khi đó, nếu có thể khiến cho cả giáo ddunhf ủng hộ Trần gia thì ở Nam Dương muốn lay động Trần gia càng thêm khó khăn.
"Tôi chỉ đùa anh thôi. Nếu anh không có đủ tiền thì có thể nói cho tôi biết, anh đã giúp tôi liên hệ với Trần gia ở Nam Dương lập nghiệp, tôi tự mình lấy ra một phần giúp anh xây nhà thờ lớn cũng không phải là không được." Tôn Dĩnh Thục lặng lẽ nói.
"A... Cảm giác được phú bà bao dưỡng thật tốt quá!" Tề Đẳng Nhàn sửng sốt. Sau đó, trong lòng không khỏi cảm thán một câu.
Sau khi chia tay Tôn Dĩnh Thục, Tề Đẳng Nhàn đi thẳng đến phân đà Hương Sơn Long Môn.
Phân đà Hương Sơn Long Môn nằm trong một quán trà lớn, ngay khi vừa đến Tề Đẳng Nhàn đã được một số cao thủ chú ý.
Có người nhận ra Tề Đẳng Nhàn, lập tức truyền tin khiến cho toàn bộ phó trụ của Hương Sơn Long Môn đều căng thẳng như đang lâm đại địch.
Trên thế giới, một người mà có thể khiến một tổ chức trở nên căng thẳng như vậy không có nhiều lắm.
Dù sao, danh tiếng của Tề Đẳng Nhàn quá vang dội, lại có phần quá ác độc.
"Tề sư phụ, phân đà Hương Sơn Long Môn chúng ta không có quan hệ gì với ngài, ngài tới đây làm gì?" Một vị cao thủ chặn cửa, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi hỏi.
Khi nói chuyện có vẻ lo lắng, khiến giọng điệu có chút cứng ngắc.
Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi đang tìm đà chủ Trần Bá Hạ, trong tay tôi có một thứ, chắc chắn ông ta rất quan tâm, làm phiền cậu vào thông báo được không?”
Tên cao thủ này cau mày nói: "Nếu tôi nói không thì sao?"
Tề Đẳng Nhàn: “Vậy thì tôi sẽ giẫm lên thi thể của cậu đi vào.”
Sắc mặt tên cao thủ này lập tức căng thẳng, sau khi suy nghĩ, cậu ta thành thật xoay người đi vào thông báo.
Trần Bá Hạ biết được Tề Đẳng Nhàn chủ động đến phân đà Long Môn tìm mình, không khỏi hung ác nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao cậu ta dám tới?"
Ông ta đứng dậy, lạnh lùng nói: "Lập tức bố trí tay súng, chỉ cần tôi ra lệnh, các ngươi sẽ bắn cậu ta thành cái sàng!"
Ông ta biết rõ Tề Đẳng Nhàn rất đáng sợ, cho nên không dám sơ suất, tự mình chỉ ra vị trí của các tay súng cường đại dưới quyền, tránh bị bắt được kẽ hở.
Các tay súng lần lượt ẩn nấp, tránh trong những góc gần như không thể nhận ra, chờ đợi Tề Đẳng Nhàn đến.
Sau khi sắp xếp xong, Trần Bá Hạ xua tay nói: "Cho cậu ta vào đi, tôi muốn xem cậu ta có thứ gì khiến tôi hứng thú!"
Ông ta hận Tề Đẳng Nhàn đến cực điểm, dù sao Trần Hùng Phi chết trong tay anh. Ngày đó trên du thuyền anh còn nói những lời kinh tởm như vậy, nếu không giết anh thì ông ta sẽ có lỗi với linh hồn con trai mình trên trời!
"Tề sư phụ, Trần đà chủ mời ngài vào."