Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Đẳng Nhàn mở gói thuốc ra, sau đó chậm rãi đổ vào một cái ly chứa đầy nước cam ở trước mặt.

Khang Học Quyền ở một bên tỏ vẻ rất hài lòng, Tề gia, là gia tộc lớn đứng đầu có thể so sánh với Khang gia.

Nhưng giờ phút này, người đã từng là đại thiếu gia của Tề gia, lại không thể không nghe theo sự uy hiếp của anh ta mà tự mình đổ thuốc vào ly nước của vợ mình, còn muốn đưa vợ mình lên trên giường của người khác!

“Ha ha, ha ha ha...” Khang Học Quyền nhịn không được cười rộ lên, vô cùng đắc ý.

Trương Thiệu Kiệt thấy vậy trong lòng chua xót, nếu anh ta cũng có thể có quyền thế như Khang Học Quyền, anh ta cũng có thể ép Tề Đẳng Nhàn bỏ thuốc Kiều Thu Mộng rồi ngoan ngoãn đưa Kiều Thu Mộng lên giường anh ta!

“Con rùa lông xanh này, vì lấy lòng Khang thiếu, thế mà lại bỏ thuốc vợ mình!”

“Hắn có sự lựa chọn không? Đối mặt với một nhân vật lớn như Khang thiếu, hắn không có quyền lựa chọn, cậu cho là hắn vẫn còn là vị hôn phu của tướng quân Ngọc Tiểu Long, hay vẫn còn là đại thiếu gia của Tề gia?”

“Ha ha ha, chúng ta làm chứng một màn này, lát nữa phải xem thật kỹ có cỏ xanh mọc trên đầu con chó này hay không!”

Mọi người nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đổ hết gói thuốc vào ly, tất cả đều nhao nhao phá lên cười.

Không ngờ, Tề Đẳng Nhàn ném giấy gói đi, lúc này mới ngẩng đầu cười với Khang Học Quyền, nói: “Uống ly nước này, hôm nay tôi không giết chết cậu.”

Nụ cười trên mặt Khang Học Quyền trong nháy mắt ngưng đọng lại, hiển nhiên là không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại nói ra những lời như vậy.

Mấy người xung quanh cũng ngẩn ra, sau đó lớn tiếng tức giận mắng.

“Họ Tề, cậu cho rằng cậu vẫn là đại thiếu gia lúc trước sao? Dám nói chuyện với Khang thiếu như vậy, ông đây thấy cậu chán sống rồi!”

“Khang thiếu có ý tốt nể tình năm đó mà cho cậu chút mặt mũi, cho cậu bậc thang, không nghĩ tới cậu thế mà không biết điều như vậy.”

“Đúng vậy, đừng nói là Khang thiếu bảo cậu bỏ thuốc vợ cậu, cho dù là để cậu bỏ thuốc mẹ cậu, cậu cũng phải làm theo!”

“Khang thiếu, ngài có muốn thu thập con chó này hay không? Ngài chỉ cần nói một câu, tôi nguyện ý làm thay!”

Lúc này Trương Thiệu Kiệt cũng cười lạnh, nói: “Tề Đẳng Nhàn, tôi thấy cậu chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Dám nói chuyện với Khang thiếu như vậy, tôi cũng không biết ai có thể cứu được cậu.”

Tề Đẳng Nhàn nắm lấy cổ áo Trương Thiệu Kiệt, kéo đến trước mặt mình, giơ tay tát một cái vào mặt Trương Thiệu Kiệt.

“Thu Mộng coi anh là bằng hữu, anh lại có ý đồ bất chính với cô ta, đây là bất nhân!” Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn lại tát một cái.

“Anh vì lấy lòng tầng lớp quyền quý, bán đứng Thu Mộng, thậm chí chuẩn bị hãm hại cô ta, đây là bất nghĩa!” Tề Đẳng Nhàn lại tát một cái.

Tề Đẳng Nhàn xách Trương Thiệu Kiệt giống như xách một con chó chết, rất nhanh, lại tát thêm một cái nữa.

“Anh lừa gạt chú Kiều, dì Bàng, còn lừa cả tiền của một đám thân thích Kiều gia, không kính trọng người già, đây là bất hiếu!”

“Công ty gặp biến cố, anh không nghĩ đến sống chết của công ty, ngược lại nghĩ ôm tiền bỏ trốn, phản bội nhân viên trong công ty, đây là bất trung!”

Tề Đẳng Nhàn tát mấy cái bạt tai phát ra tiếng bốp bốp bốp, đánh đến khi hai mắt Trương Thiệu Kiệt ánh lên đầy sao vàng, đánh anh ta đến chết đi sống lại, miệng không ngừng hộc máu ra ngoài.

“Một kẻ bất nhân bất nghĩa như anh, bất trung bất hiếu, còn có mặt mũi nói chuyện trước mặt ông đây?” Tề Đẳng Nhàn xách Trương Thiệu Kiệt lên, lạnh lùng nói.

Những người xung quanh đều kinh sợ bởi dáng vẻ này của Trương Thiệu Kiệt, dù sao bị đánh mấy cái tát liền, mặt mũi đều đã hoàn toàn biến dạng.

Khang Học Quyền lại cười lạnh, thản nhiên nói, “Tề Đẳng Nhàn, cậu làm những chuyện này rất thú vị phải không? Cậu cho rằng tát Trương Thiệu Kiệt hai cái bạt tai, là có thể dọa tôi?”

Những người xung quanh nghe vậy thì đều nhao nhao gật đầu, nở nụ cười mỉa mai.

“Trương Thiệu Kiệt chẳng qua chỉ là phú nhị đại ở một nơi nhỏ bé, cậu đánh anh ta thì có thể dọa được Khang thiếu sao?”

“Khang thiếu là người đến từ Đế Đô, đồ nhà quê, mẹ nó cậu từng đến Đế Đô chưa? Tùy tiện ném một viên gạch cũng có thể đập ra một chỗ của bộ trưởng!”

“Chơi gõ núi chấn hổ cậu còn non một chút, cậu có thể động đến Trương Thiệu Kiệt, nhưng cậu dám đụng vào một ngón tay của Khang thiếu sao?” Tề Đẳng Nhàn liếc xéo Khang Học Quyền một cái, nói, “Tôi không phải đang dọa anh, tôi là đang nói cho anh biết, nếu anh không uống ly nước này, kết cục của anh so với anh ta còn thảm hơn!”

“Con mẹ nó cậu làm càn, dám nói chuyện với Khang thiếu như vậy, hôm nay tôi sẽ để cậu bò ra khỏi đây như một con chó!”

“Còn dám uy hiếp Khang thiếu gia uống ly nước này? Tôi thấy đầu óc của cậu là bị đốt hỏng rồi, cậu cho rằng đánh Trương Thiệu Kiệt là có thể dọa chúng tôi?”

Đám thiếu gia nhà giàu đều hùng hùng hổ hổ đứng lên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thảm thiết của Trương Thiệu Kiệt, nhất thời không ai dám tiến lên.

“Tề Đẳng Nhàn, anh làm cái gì vậy, thả Trương thiếu ra!” Lúc này, Kiều Thu Mộng xuất hiện ở ngoài cửa phòng, nhìn thấy cảnh này, không khỏi nổi trận lôi đình.

Cô ta lập tức xông vào, kéo tay Tề Đẳng Nhàn ra, thân thể Trương Thiệu Kiệt phốc một tiếng liền ngã xuống đất.

Kiều Thu Mộng giận dữ nhìn Tề Đẳng Nhàn, cắn răng nói, “Tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy, ghen tị với anh ta thì cũng thôi đi, thế mà còn ra tay đánh anh ta, anh có phải là đàn ông hay không?”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói, “Tôi đánh anh ta đương nhiên không sai, anh ta nên bị đánh.”

Tề Đẳng Nhàn khiến Kiều Thu Mộng tức giận đến mức mặt đỏ bừng, giận dữ quát: “Anh có biết Trương thiếu vì để cho tôi có thể ngồi vững vị trí tổng giám đốc tập đoàn Kiều thị thì đã phải tốn bao nhiêu tâm tư hay không?”

“Anh có biết anh ta vì để cho thương hội Hắc Long thỏa hiệp với tôi mà phải tốn cái giá lớn bao nhiêu không?”

“Anh có biết Trương thiếu cố ý mời nhân vật lớn đến từ Đế Đô để giới thiệu cho tôi không?”

“Anh ta là ân nhân của tôi, là ân nhân của tập đoàn Kiều thị chúng ta, thế mà anh lại đối xử với anh ta như vậy sao?!”

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn chết lặng, căn bản không đem lời nói rắm thối của Kiều Thu Mộng để trong lòng.

Khang Học Quyền ở một bên nhịn không được nở nụ cười, nói: “Tề Đẳng Nhàn a Tề Đẳng Nhàn, cậu thật đúng là phế vật, ngay cả vợ của cậu cũng ghê tởm cậu, vậy cậu sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Nhanh lên, từ đây nhảy xuống đi, tôi không làm phiền cậu nữa!”

Sau khi nói xong lời này, anh ta đưa tay chỉ cửa sổ đang mở.

“Ha ha ha, đại thiếu gia Tề gia, làm con rể Kiều gia, vợ cậu ta còn một lòng hướng về người đàn ông khác, quả thực sống không bằng chó!"

"Thật sự là sáng mù đôi mắt hợp kim titan của tôi nha, năm đó đại thiếu gia Tề gia ở Đế Đô đã sa sút đến mức này, thật sự là chó cũng không bằng, nếu là tôi, tôi đã chết quách đi cho rồi."

“Tề Đẳng Nhàn, mau nhảy xuống đi, thấy cậu đáng thương như vậy, chúng tôi cũng lười tra tấn cậu. Nhân sinh bi thảm như cậu, kết thúc mọi chuyện là tốt nhất.”

Nghe mọi người trào phúng, Kiều Thu Mộng không khỏi ngẩn ra, sau đó sắc mặt đỏ bừng lên.

Cô ta cắn răng, hé miệng nói: “Anh... Anh đừng nghe họ nói, tôi nói chuyện có hơi nặng lời, nhưng anh cũng đừng nghĩ không thông.”

Những lời này ngược lại làm cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi liếc mắt nhìn Kiều Thu Mộng một cái, sau đó cười cười, tiếp theo, quay đầu về hướng Khang Học Quyền.

Hắn vươn tay, cầm ly nước trong tay, đứng đối diện với Khang Học Quyền, nói “Kiên nhẫn của tôi là có hạn!”

Trương Thiệu Kiệt lúc này đã hoàn hồn lại, nói với Kiều Thu Mộng: “Thu Mộng... Đây là nhân vật lớn đến từ Đế Đô mà tôi muốn giới thiệu cô, Khang thiếu Khang gia!”

“Nhưng mà, Tề Đẳng Nhàn hiển nhiên có chút hiểu lầm với tôi, sau khi phát hiện tôi ở đây thì xông vào đánh tôi, còn đắc tội Khang thiếu...”

"Người này đã điên rồi, anh đừng quản hắn nữa."

“Anh cũng không cần lo lắng, một lát nữa tôi sẽ giúp anh cầu xin Khang thiếu!”

Kiều Thu Mộng thấy dáng vẻ của Trương Thiệu Kiệt như vậy mà còn không quên lo nghĩ cho cô ta, trong lòng nhịn không được mà hơi cảm động.

Còn chưa kịp nói gì với Trương Thiệu Kiệt, Kiều Thu Mộng đã thấy Tề Đẳng Nhàn giằng co với Khang Học Quyền.

Một màn này làm cô ta sợ đến nỗi cả người run rẩy, giận dữ nói: "Tề Đẳng Nhàn, anh làm cái gì vậy, không nên đắc tội Khang thiếu!"

Anh ta là người hắn có thể đắc tội nổi sao?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK