Chuyện này khiến A Phúc rất ngạc nhiên.
Dù sao cũng là Tề Đẳng Nhàn gõ cửa vào lúc đêm hôm khuya khoắt, cả người hắn còn ướt như chuột lột.
Máu chảy ra từ bọc quần áo được buộc cạnh thắt lưng Tề Đẳng Nhàn cũng ngấm nước mưa, đang tí tách nhỏ từng giọt xuống nền nhà.
Nghe xong câu hỏi của A Phúc, Tề Đẳng Nhàn cười ha ha rồi bảo ông ấy: “Gọi Hướng Đông Tinh ra đây.”
A Phúc không dám thất lễ, chỉ sợ có chuyện gì gấp gáp, bèn vội vàng gọi Hướng Đông Tinh ra gặp.
Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Hướng Đông Tinh ngẩn ra rồi nhíu mày hỏi hắn: “Trên thắt lưng anh có cái gì kia?”
“Tôi không dám cho cô xem đâu, miễn cho cô phải sợ hãi.” Tề Đẳng Nhàn cười nhe răng rồi bình tĩnh trả lời.
Hơi thở của Hướng Đông Tinh nhanh hơn một nhịp, trong lòng cô ta cũng mơ hồ đoán được đó là gì.
Cô ta im lặng trong chốc lát rồi nói: “Đợi tôi vài phút, tôi sẽ thay quần áo rồi chúng ta phải lập tức đi ngay.”
A Phúc ngạc nhiên hỏi: “Đi? Đã muộn thế này mà hai người còn muốn đi đâu nữa?”
Hướng Đông Tinh không trả lời, chỉ quay vào bên trong rồi nhanh chóng thay một bộ quần áo khác.
Sau đó Tề Đẳng Nhàn ngồi trên xe để cô ta chở tới nghĩa địa công cộng.
“Uống một ít đi cho ấm người.” Hướng Đông Tinh lấy ra một bình rượu đưa cho Tề Đẳng Nhàn rồi nói.
Tề Đẳng Nhàn cúi xuống nhìn, ái chà, khá lắm, rượu Mao Đài năm mươi năm! Cái cô Hướng Đông Tinh này đúng là hào phóng thật!
Hắn mở nắp bình, không nói hai lời mà lập tức uống ừng ực ba ngụm thật lớn.
Ba ngụm rượu trôi xuống bụng, làm nóng rát cả yết hầu, dường như có một dòng nước ấm chảy ngập vào trong dạ dày khiến nhiệt độ khắp người hắn bắt đầu từ từ tăng cao.
“Tiếc là không có món gì nhắm rượu.” Tề Đẳng Nhàn chép miệng, thở dài nói.
“Khoai tây chiên này, ăn tạm đi.” Hướng Đông Tinh tiện tay ném sang một bịch khoai tây chiên rồi thản nhiên đáp, mắt vẫn nhìn thẳng.
Tề Đẳng Nhàn cứ thấy sai sai, rượu Mao Đài năm mươi năm mà nhắm cùng khoai tây chiên, có cảm giác hơi giống cái hồi Bàng Tú Vân ăn tôm ngâm rượu hồi trước, đúng là phí của trời.
Tề Đẳng Nhàn nhai khoai tây chiên rôm rốp, thỉnh thoảng lại tu một ngụm rượu, cả người nhũn ra, ngồi tựa lưng vào ghế trong tư thế thoải mái cực kì.
“Vương Hổ trốn trong doanh trại quân đội mà anh vẫn giết được hắn ta, đúng là không thể tưởng tượng nổi! Tôi còn nghĩ anh phải mất mấy ngày mới xong chuyện và cũng sẽ không ra tay ở một nơi như doanh trại quân đội cơ đấy.” Hướng Đông Tinh không nhịn được mà cảm thán, thậm chí cô ta còn rất tò mò muốn biết tại sao Tề Đẳng Nhàn lại có thể làm được.
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười rồi đáp: “Tôi đã đồng ý với cô rồi, cô muốn nội trong đêm nay phải có đầu của hắn ta để làm lễ tế thì chắc chắn tôi sẽ không thất hẹn!”
Hai mắt của Hướng Đông Tinh khẽ co giật, nhưng cô ta cũng chẳng nói gì thêm.
Họ nhanh chóng đến ngọn núi nơi có nghĩa địa công cộng.
Vừa xuống xe, Tề Đẳng Nhàn đã lập tức cởi bọc quần áo, một cái đầu người đẫm máu rơi ra, lăn lông lốc rồi dừng lại trước mộ của cha mẹ Hướng Đông Tinh.
Lúc này mưa đã sắp ngừng rơi, chỉ còn vài hạt mưa lác đác.
Hướng Đông Tinh nắm chặt lấy áo khoác, thắp vài nén hương rồi cắm xuống trước mộ của cha mẹ mình và mộ của Hướng Đông Lôi.
“Hôm nay con đã để người ngoài quấy rầy giấc ngủ của mọi người, sau này hắn ta sẽ không thể làm phiền cha mẹ và anh nữa, xin mọi người hãy yên tâm.” Hướng Đông Tinh ngồi xổm trước mộ, thấp giọng thì thầm.
Cái đầu của Vương Hổ có vẻ vô cùng dữ tợn: miệng anh ta há thật to, đôi mắt trợn trừng ứ máu, chết không nhắm mắt.
Nhưng dường như Hướng Đông Tinh không chỉ không sợ mà còn rất lạnh lùng.
Tề Đẳng Nhàn tựa vào một bia mộ cạnh đó, ăn nốt bịch khoai tây chiên đang dở.
Gió núi thổi vi vu, mưa vẫn chưa tạnh hẳn, khắp nghĩa địa có vẻ âm u và tràn ngập cảm giác quỷ dị đến lạ thường.
Hơn nữa, tiếng Tề Đẳng Nhàn ăn khoai tây chiên nghe còn hơi giống tiếng xác sống đang gặm xương người dưới mộ.
“Cha, mẹ, cha mẹ cứ yên tâm, con sẽ làm thật tốt những việc con nên làm. Con sẽ không để bất cứ ai làm phiền cha mẹ nữa.” Hướng Đông Tinh đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt lên tấm bia lạnh lẽo, dường như đang cố tìm lại chút độ ấm quen thuộc ngày xưa.
Cô ta im lặng chốc lát rồi quay đầu hỏi Tề Đẳng Nhàn: “Phải làm gì với cái đầu này đây?”
Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Cứ chôn xuống mộ của Hướng Đông Lôi đi, hôm nay chính cái thằng Vương Hổ này đã quấy rầy anh ta mà, dùng để tế bái anh ta là vừa đẹp.”
Hướng Đông Tinh từ chối đưa ra ý kiến.
Tề Đẳng Nhàn đẩy tảng đá niêm phong mộ ra rồi dùng một cước đạp đầu Vương Hổ xuống.
Sau đó hắn lại đẩy tảng đá về chỗ cũ.
Hướng Đông Tinh nhìn những động tác ấy mà bất đắc dĩ mỉm cười, ngay cả trong ánh mắt của cô ta cũng lộ ra chút cảm tình ấm áp.
Dĩ nhiên cô ta biết việc Tề Đẳng Nhàn xông vào doanh trại quân đội giữa lúc đêm khuya để giết chết Vương Hổ là khó khăn và nguy hiểm đến mức nào. Thế nhưng hắn vẫn làm được, vẫn tuân thủ lời hứa lúc ban ngày, đây là một chuyện rất đáng quý.
“Tôi rất biết ơn anh. Anh làm tốt lắm.”
“Nếu không phải anh đã có bạn gái thì hẳn tôi sẽ xem xét.”
Hướng Đông Tinh khích lệ Tề Đẳng Nhàn, người ta đã đội mưa đội gió để mạo hiểm làm việc cho cô ta, cô ta cũng nên an ủi hắn một chút.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu đáp: “Việc tôi đã có bạn gái thì liên quan gì đến việc cô muốn ở bên tôi?”
Tâm trạng đang rất tốt đẹp của Hướng Đông Tinh suýt thì bị những lời này phá hỏng, cô ta tự dưng muốn đạp cái tên đàn ông cặn bã này xuống dưới mộ rồi chôn cất hắn đủ một trăm năm.
“Không sao, tôi không để ý thì cô cũng không cần để ý.” Tề Đẳng Nhàn cười hì hì.
“Sao anh không đi chết luôn đi?” Hướng Đông Tinh hỏi lại, ngoài cười mà trong không cười, lập tức xoay người bỏ đi.
Tề Đẳng Nhàn cũng không dám chọc giận cô ta thêm nữa, cô ta giữ chìa khóa xe, nếu bị vứt lại ở chỗ rừng núi hoang vu này thì hắn cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm được đường về.
Hai người cùng đi xuống núi.
Đột nhiên một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, không biết con cú vọ ở nơi nào kêu lên một tiếng.
Hướng Đông Tinh giật mình sợ hãi, hét lên một tiếng chói tai, quay lại chui thẳng vào trong ngực Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn ra rồi bật cười, nói: “Tôi còn tưởng Hướng tổng không sợ trời không sợ đất, hóa ra vẫn biết sợ ma!”
Hướng Đông Tinh không sợ mới lạ đấy, hơn nửa đêm cô ta mang đầu Vương Hổ đến tế cha mẹ và Hướng Đông Lôi, khung cảnh nơi này âm u tăm tối như vậy, tự dưng lại có tiếng kêu kì lạ vang lên, chẳng lẽ cô ta có thể không sợ hay sao?
Có điều Hướng Đông Tinh cũng phản ứng lại rất nhanh, cô ta lập tức kéo giãn khoảng cách giữa mình và Tề Đẳng Nhàn.
“Làm gì có cô gái nào không sợ cơ chứ?” Hướng Đông Tinh hùng hồn hỏi, cây ngay không sợ chết đứng.
“Thì Ngọc Tiểu Long.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
Hướng Đông Tinh ngẩn người, trợn mắt nhìn sang phía khác. Con mẹ nó, trên đời này có mấy Ngọc Tiểu Long? Trên thế giới có mấy người phụ nữ có thể so được với Ngọc Tiểu Long chứ?
Lên xe, Hướng Đông Tinh vứt chìa khóa cho Tề Đẳng Nhàn, bảo hắn đưa mình về nhà trước rồi hẵng quay lại nhà riêng của hắn.
Tề Đẳng Nhàn cau mày hỏi: “Tôi vừa mới uống rượu, cô muốn hại tôi đấy à?”
Hướng Đông Tinh híp mắt cười: “Tên đàn ông cặn bã khốn kiếp gặp tai nạn giao thông, chắc nhà nhà đều vui mừng đấy chứ? Tôi sẽ thắp cho anh thêm mấy nén nhang.”
Tề Đẳng Nhàn bực bội thầm nghĩ, lấy oán trả ơn sao?
Có điều hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi không hề nhỏ từ phía Hướng Đông Tinh. Lúc trước cô ta chẳng có cảm xúc gì, bao giờ cũng nghiêm mặt, không tùy tiện nói cười, giờ đã biết nói đùa với hắn.
Cô ta đã buông bỏ được nhiều thứ.
Cũng đã trở nên sáng sủa và vui tươi hơn nhiều.
Với tư cách bạn bè, Tề Đẳng Nhàn thấy vui thay.
“Ngày mai, tổng tiến công.” Hướng Đông Tinh bỗng lên tiếng.
“Được.” Tề Đẳng Nhàn đáp.
Hướng Đông Tinh quay sang nhìn hắn, chân thành nói: “Anh cũng nên cẩn thận một chút.”
Tề Đẳng Nhàn biết cô ta đang sợ phía Từ Ngạo Tuyết bị dồn vào thế bí sẽ chơi chiêu chó cùng rứt giậu, bắt đầu phá hủy chủ nghĩa nhân đạo của hắn.
Dù sao chỉ khi hắn chết thì tập đoàn Hướng thị mới thua.