Âm thanh nhảy xuống nước khiến hắn bừng tỉnh lại, tập trung nhìn kỹ thì thấy hóa ra là Trần Ngư.
Trần Ngư mặc một thân Bikini màu trắng bơi lội dưới bể bơi, hơn phân nửa cũng là tâm phiền ý loạn khiến cho không thể ngủ yên, hơn nữa ở Quang Dương bên này nóng đến thái quá nên mới có chuyện hơn nửa đêm thay đồ ra đây bơi lội.
Cô vừa nhấc đầu ra khỏi mặt nước thì phát hiện Tề Đẳng Nhàn đang nhìn mình chăm chú, ở trong đêm tối thì đôi mắt như vậy giống như sói đói, phát ra ánh sáng xanh biếc.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Một gia tộc Rothschild thôi mà đã có thể khiến Trần đại tiểu thư phiền lòng lòng thành như vậy sao? Không đến mức như vậy chứ!”
Trần Ngư hừ lạnh một tiếng, bắt lấy tay vịn ở bể bơi để dừng lại rồi hỏi: “Chỉ là một Triệu gia thôi mà có thể bức anh phải phản quốc chạy trốn, đến mức này sao? Sao anh không trực tiếp đến Đế Đô giết chết cả nhà bọn họ đi!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy mộ bộ dạng dỗi người kia của cô đúng thật là ra dáng ra vẻ phết.
“Thật sự thì tôi cũng rất muốn làm như vậy, nhất là sau khi Lục Chiến Long chết thì càng suy nghĩ tới nó nhiều hơn.” Tề Đẳng Nhàn như suy tư gì đó mà đáp.
“Xem xem, không phải là tôi kích thích anh. Trần gia hiện giờ cũng là nợ nhiều không sợ nặng thân, bị một lũ sói nhìn chằm chằm, cho dù gia tộc Rothschild có thật sự mượn cơ hội giận chó đánh mèo lên Trần gia đi nữa thì cũng không có gì phải sợ hết!” Trần Ngư hất tóc một cái khiến cho vô số bọt nước bắn lên, người người xem cảnh đẹp ý vui.
“Thế cục hiện giờ càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều thủ đoạn kịch liệt và đen tối hơn phân nửa sẽ nối gót kéo tới ùn ùn không dứt.”
“Mọi người cũng phải chuẩn bị thật tốt để đối mặt với bão táp.”
Trần Ngư từ bể bơi bước lên, cầm lấy khăn phủ lên người mình, tùy tay xoa xoa đầu tóc của mình.
Đôi mắt của Tề Đẳng Nhàn đảo qua đảo lại ở trên người cô, này cũng đẹp thật đấy, ngực to chân dài không nói, hơn nữa không mang mắt kính lại mang đến một loại khí chất đẹp mắt khác.
Trần Ngư ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, hai chân thon dài trắng nõn tới lóa mắt ở trong đêm tối gác lên nhau, nói: “Lòng người thật đúng là khó dò, nếu lần này anh ở nước Mỹ bên kia chậm trễ thêm hai ba ngày nữa thôi thì hơn phân nửa tôi thật sự sẽ bị Đồ Tể mang ra rao bán, đến lúc đó thì bản thân chết như thế nào cũng không biết được.”
“Đồ Tể từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh ta lừa ngươi gạt nên tâm tư nhiều là chuyện bình thường, có tôi ở đây thì có thể đè đầu ông ta, cô cứ yên tâm đi.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Anh có thể vì Lục Chiến Long mà làm ra được những chuyện như này, tôi cũng không nghi ngờ gì nhân phẩm của anh cả.” Trần Ngư mỉm cười nói: “Tuy rằng anh làm như vậy đúng là rất ngu ngốc.”
“Có một số việc biết là ngu ngốc nhưng chung quy lại thì cũng phải có người đi làm, chẳng sợ biết rõ sau khi làm rồi thì không nhất định có thể thành công.”
“Nếu tôi không đứng ra mà lựa chọn im lặng thì chính nghĩa nhất định sẽ bị mai một, tâm thái của rất nhiều người cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng.”
“Tôi đứng ra là muốn nói cho những người đó biết rằng trên thế giới này vẫn còn nhiệt huyết, vẫn còn hiệp khí mà không chỉ có cẩu thả và lợi ích.”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau một lúc lâu mới nói ra được mấy lời thấm thía như vậy.
Hắn vừa quay đầu thì phát hiện Trần Ngư đang nâng tay chống cằm, rất có hứng thú đánh giá chính mình.
“Cô nhìn cái gì?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi.
“Hiện tại tôi nguyện ý miễn cưỡng thừa nhận anh như vậy có một chút đẹp trai rồi đấy.” Trần Ngư cười nói.
Tề Đẳng Nhàn cảnh giác trong nháy mắt, nói: “Cô muốn ngủ lão tử?!”
Trần Ngư sửng sốt, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống, sau đó cười ha ha nói: “Tôi thừa nhận anh là một người đàn ông rất có khí phách, rất có hiệp khí, nhưng anh cũng đừng quá tự luyến như vậy có được hay không? Hiện tại tôi chỉ là thưởng thức anh mà thôi, chứ không phải muốn ngủ anh.”
Chỉ là lúc nói mấy lời này thì tim của Trần Ngư không nhịn được mà gia tốc đập nhanh vài nhịp.