"Mẹ kiếp, còn chưa xong nữa sao?!"
Ông cụ Quý là một người có tố chất, nhưng khi nghe được Tề Đẳng Nhàn lại tìm tới cửa, mặt vẫn không khỏi tối sầm lại, hơn nữa còn mắng chửi tục tĩu!
"Cái tên chết dí này, không dứt được phải không?"
Ông cụ Quý đen mặt nói.
Quý Khải sợ tới mức người đã bắt đầu choáng váng, Tề Đẳng Nhàn đã để lại cho anh ta bóng ma tâm lý sâu sắc, bây giờ anh ta rất sợ tên này.
Nếu không, hôm nay lúc ở trên du thuyền, cũng sẽ không không tới dựa theo ước định trước đó với Lý Toàn Chân.
Chẳng qua, ông cụ Quý vẫn sai người mời Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục vào.
Trong lòng ông cụ Quý mắng mẹ nó, trên mặt lại cười hì hì, nói: "Tề giáo chủ lần này đến Quý gia chúng tôi, là có chuyện gì thế?”
Tề Đẳng Nhàn nói: "A, không có gì, chính là Tôn phu nhân và Khải thiếu gia trước đó từng có hợp tác qua miệng, lúc này đã chuẩn bị thực hiện hợp tác đó, mang hợp đồng tới ký một chút.”
Tôn Dĩnh Thục cũng không phải đèn hết dầu, sợ Quý Khải ở trước mặt là một dáng vẻ, sau lưng lại là một dáng vẻ khác, vừa nãy ở trên du thuyền nói rất tốt, quay đầu lại không nhận nợ thì lại phiền toái.
Dứt khoát làm hợp đồng luôn, sau đó bảo Tề Đẳng Nhàn dẫn cô đến đến Quý gia dạo một vòng, cứ như vậy, cũng không sợ Quý Khải không nhận nợ.
Mặt ông cụ Quý đã có chút đen, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn rỗi không phải đến để đòi tiền, vậy thì tất cả đều dễ nói chuyện.
Tên này nếu lại mặt dày đến Quý gia đòi tiền, vậy ông ta thật sự muốn liều mạng!
"Thì ra là như thế, Quý Khải, con tới xem hợp đồng đi." Sắc mặt ông cụ Quý âm trầm nói.
Quý Khải không tình nguyện mà đi lên, Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhếch miệng cười, đưa tay vỗ vai anh ta, nói: "Tiểu tử, sợ cái gì thế? Có Tổng Giám mục tôi đây ở chỗ này, tất cả tà ma đều phải nhượng bộ lui binh!”
Quý Khải thiếu chút nữa đã bị một cái tát này của hắn làm cho đặt mông ngồi xuống đất, trong lòng anh ta vốn đã sợ hãi, lại bị Tề Đẳng Nhàn vỗ một cái như vậy, suýt chút nữa đã bị dọa đái ra quần.
Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống bên cạnh ông cụ Quý, cười nói: "Ông cụ Quý cũng không có ý định tham gia vào cuộc tranh đấu của Tàu thuyền Lôi thị nhỉ? Dù sao thì Quý gia cũng có tiền như vậy rồi.”
Ông cụ Quý nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Lúc đầu có nghĩ đến, nhưng sau đó lại cảm thấy không cần thiết làm như vậy. Hơn nữa, tôi và Lôi lão cũng là người cùng một thời đại, làm mấy chuyện như bỏ đá xuống giếng này cũng không phúc hậu cho lắm.”
Tề Đẳng Nhàn cười hì hì nói: "Quý gia không tham gia là tốt rồi, nếu không, tôi đã lấy của Quý gia nhiều tiền như vậy rồi, đến lúc đó lại ra tay, lưu tình cũng không ổn, mà không lưu tình cũng không được. Ông cuh, ông nói xem có đúng không?"
Ông cụ Quý đen mặt nói: "À, đúng đúng đúng!”
Ông thật sự là muốn tát một cái làm cái tên không biết xấu hổ Tề Đẳng Nhàn này chết ở trước mặt mình luôn, nhưng sao mà được, võ công của người ta cao thái quá như vậy, cho nên, ngẫm lại thì bỏ đi thôi.
"Tôn phu nhân, không phải chứ. Ngay từ đầu chúng ta bàn bạc qua miệng cũng không có tỷ lệ như vậy mà, cô đã thay đổi thêm mười lăm phần trăm nữa rồi, vậy Quý gia chúng ta còn kiếm được cái gì nữa?” Quý Khải bỗng nhiên kêu lên.
"Khải thiếu gia... Lúc trước anh đã đồng ý cả rồi, nhưng quay đầu đã thông đồng với Lý Toàn Chân. Là đối tác của anh, tôi không yên tâm! Hơn nữa, mười lăm phần trăm này cũng không phải là tôi lấy luôn, mà là tạm thời trừ vào trong tài khoản, ba tháng sau lại mang đến Quý gia.” Tôn Dĩnh Thục thản nhiên nói.
Quý gia là tư bản già đời, biết khái niệm để tiền vào tài khoản ba tháng là gì...
Tôn Dĩnh Thục hoàn toàn có thể mượn ba tháng này để thao tác một đợt, rồi lại sinh ra một khoản tiền lớn.
Đây đơn giản chính là mượn gà của Quý gia để đẻ trứng, chẳng khác nào ăn được hai con.
Ông cụ Quý sau khi nghe được đoạn đối thoại của Quý Khải và Tôn Dĩnh Thục, cũng không khỏi hơi nhíu mày.
Tề Đẳng Nhàn liền nói: "Khải thiếu gia, thành chủ nói, muốn trở thành một người có uy tín tốt! Không thể làm cỏ đầu tường được, hơn nữa, mười lăm phần trăm kia cũng không phải là Tôn phu nhân sẽ lấy đi hết, chẳng qua chỉ là cầm ba tháng để bảo đảm mà thôi.”