Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Á!!!”

Triệu Chính Hoa hét thảm một tiếng, sau đó bịt chặt lỗ tai, lui về phía sau vài bước.

Đám thuộc hạ của ông ta cũng bị tiếng thét của Tề Đẳng Nhàn làm cho hoảng sợ, lỗ tai vẫn còn ong ong, chứ đừng nói tới Triệu Chính Hoa dán lỗ tai tới bên miệng hắn.

Chỉ có thể nói hành động này của hắn vô cùng đáng sợ.

Dung tích phổi của Tề Đẳng Nhàn lớn tới mức đáng sợ, mỗi một nhịp thở đều đưa vào phổi những luồng khí khổng lồ, nếu không hắn cũng không thể hét ra âm thanh vang vọng như vậy.

Với âm độ này của hắn, cho dù chỉ “a” một tiếng thật bình thường người khác cũng không chịu nổi, huống chi là khẩu hiệu Phật môn kia.

Sắc mặt Triệu Chính Hoa tái nhợt, ông ta có cảm giác trái tim mình như muốn nứt ra, màng nhĩ cũng vô cùng đau đớn, một lát sau, ông ta cảm thấy bàn tay mình âm ấm, có chất lỏng chảy ra khỏi kẽ tay đang ôm tai của ông ta.

Để tay ra trước mắt, ông ta trông thấy một màu máu đỏ tươi!

Chỉ với tiếng hét kia, màng nhĩ của ông ta đã bị xuyên thủng, lỗ tai phải chịu thương tổn nặng nề.

Tề Đẳng Nhàn nở một nụ cười dữ tợn, hỏi Triệu Chính Hoa: “Bây giờ ông đã nghe rõ chưa?”

Khuôn mặt của Triệu Chính Hoa dần trở nên hung dữ, lỗ tai này của ông ta bây giờ như đã bỏ đi, về sau chỉ có thể nghe được một bên, nửa còn lại đã điếc hẳn.

“Con mẹ nó, mày thật to gan!” Triệu Chính Hoa tức tối gào lên.

Ông ta thật sự không ngờ lá gan của Tề Đẳng Nhàn lớn tới mức ấy. Hắn cả gan đối đầu với chính quyền nhà được, không để phó cục trưởng của cục an ninh quốc gia thành phố Trung Hải này vào mắt!

Đám đặc vụ xung quanh cũng tỏ vẻ không vui, bàn tay lập tức đặt lên khẩu súng dắt bên eo đợi lệnh.

Tề Đẳng Nhàn bước một bước về phía trước, túm lấy cổ áo Triệu Chính Hoa, giơ tay lên vả cho ông ta một cái!

“Chát!”

Triệu Chính Hoa lập tức bị cái tát này của Tề Đẳng Nhàn đánh cho lăn mấy vòng trên mặt đất.

Sau đó, Tề Đẳng Nhàn cười lạnh: “Lúc nãy các người đã làm gì hả? Sao bây giờ lại dám diễu võ dương oai trước mặt ông đây?”

“Có trông thấy nhà của ông đây không? Bây giờ đã nát thành thứ gì rồi?”

“Mày vẫn còn mặt mũi đứng trước mặt ông đây mà huyên thuyên về sự an toàn của người dân à?”

“Đúng là đã bực sẵn trong người còn phải gặp đám người đần độn như chúng mày, ông đây sợ cả đêm không được yên giấc mất!”

Trần Ngư sợ ngây cả người, cô ấy cảm thấy Tề Đẳng Nhàn xử sự như vậy rất ngang tàng, cho dù là Trần gia cũng chưa chắc dám lộng hành tới mức không nể nang chính quyền như vậy.

Tuy rằng cô ấy cũng rất bất mãn với đám người Triệu Chính Hoa, nhưng cùng lắm cũng chỉ thể hiện sự bất mãn qua lời nói, chứ không thể hiện qua hành động như Tề Đẳng Nhàn.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại thật ngang tàng, cho dù đong người như vậy, hắn cũng dám động thủ để thể hiện sự khó chịu của mình, hét thủng màng nhĩ người ta, sau đó còn vả cho người ta một cái

“Đoàng!”

Một tên đặc vụ lấy lại tinh thần, lập tức giơ súng lên, bắn chỉ thiên một tiếng ra hiệu cảnh báo!

Những đặc vụ còn lại cũng dần phản ứng lại sau chuyện vừa rồi, đều đồng loạt rút súng ra và chĩa về phía Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn bị mười mấy khẩu súng chĩa vào đầu chỉ trong nháy mắt.

Nhưng vẻ mặt của hắn lại vô cùng lạnh nhạt, dường như chẳng sợ hãi chút nào.

Triệu Chính Hoa bò dậy từ trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi: “Mày cũng được đấy nhỉ? Bây giờ đánh thêm cái nữa tao xem nào!”

Tề Đẳng Nhàn cười đáp: “Bị nhiều súng như vậy chĩa vào đầu, đương nhiên tao không lộng hành được nữa!”

Triệu Chính Hoa nở nụ cười dữ tợn: “Mày cũng biết sợ đấy à? Vừa nãy mày đánh tao thế nào, bây giờ tao sẽ trả lại cho mày gấp mười lần!”

Sau khi nói lời này, ông ta đột ngột bước phăm phăm về phía trước, túm lấy áo Tề Đẳng Nhàn!

Tối ngày hôm nay Tề Đẳng Nhàn đã phải trải qua vô vàn trận đấu, hơn nữa khi nãy còn bị cú nổ kia làm cho hoảng hồn, trận nổ mãnh liệt kia đã phá hỏng áo khoác của hắn, bây giờ trông nó chẳng khác gì vỏ cây bị nướng giòn.

Triệu Chính Hoa vươn tay kéo một cái, chỗ vải vụn kia “soạt” một tiếng, rơi xuống khỏi người Tề Đẳng Nhàn.

Sau khi lớp áo khoác bị cởi bỏ, lớp quân phục màu đen bên trong cũng dần lộ ra.

Triệu Chính Hoa một tay túm lấy cổ áo Tề Đẳng Nhàn, một tay giơ lên toan cho hắn một cái tát, vừa định tát vào mặt hắn thì đôi con ngươi của ông ta đột nhiên co rút liên hồi…

Đôi mắt ông ta bị ánh sáng vàng trên vai Tề Đẳng Nhàn làm cho chói mắt.

Đám đặc vụ xung quanh cũng xôn xao “ồ” lên mấy tiếng, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Sao vậy? Không định đánh nữa à?” Tề Đẳng Nhàn đút hai tay vào túi, nhìn Triệu Chính Hoa bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đừng khách sáo mà, đánh thẳng vào mặt này!”

Cánh tay Triệu Chính Hoa khựng lại giữa không trung, đánh cũng không được, mà buông cũng không được, ông ta xấu hổ chết đi được, nên nhất thời chỉ có thể đơ ra tại chỗ.

“Chuẩn tướng… Sao có thể, sao tên nhãi này có thể là chuẩn tướng được chứ?”

“Chưa nói đến chức vị, cậu mau nhìn ký hiệu phía trước của huân chương kia đi, đó là ký hiệu của bộ quốc phòng đó!”

“Bộ quốc phòng là một khu vực đặc thù, quyền lực vô cùng lớn, cho dù là tướng lĩnh ở đâu cũng phải kính nể mấy phần.”

“Ôi trời ạ, tên nhãi nhài không phải doanh nhân bình thường sao?Vậy thì thân phận chuẩn tướng của bộ quốc phòng này từ đâu ra chứ! Đùa cái gì vậy hả?”

Đám đặc vụ lập tức phát điên ngay tại chỗ, bọn họ không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại có thân phận quan trọng và đáng sợ như vậy!

Cục an ninh quốc gia bọn họ sợ nhất là gặp phải xung đột với người của bộ quốc phòng, lần trước bọn họ bắt giữ một tên lính cấp thấp của bộ quốc phòng, kết quả là xe tăng của đám người ấy lao thẳng vào căn cứ của bọn họ.

Gương mặt Triệu Chính Hoa run rẩy liên hồi, cuối cùng ông ta vẫn không có dũng khí giáng cú tát của mình lên mặt hắn.

Chuẩn tướng của bộ quốc phòng, địa vị này quá lớn, ông ta chỉ là một phó cục trưởng cỏn con, không dám dây vào kẻ đáng sợ như vậy.

“Cút đi!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, dùng chân đá vào bụng Triệu Chính Hoa đá cho ông ta lăn thẳng ra xa.

Nhưng lần này lại không có kẻ nào dám nổ súng, thậm chí có mấy tên còn lẳng lặng cất súng đi.

Nếu như Tề Đẳng Nhàn là người của quân đội, hơn nữa còn là người của bộ quốc phòng, vậy thì đúng là kẻ không thể mạo phạm được… Bọn họ không muốn chuyện bị xe tăng cán cổng kia lặp lại một lần nào nữa, thật là mất mặt!

“Không ngờ thân phận này của Tề Đẳng Nhàn lại đáng sợ như vậy, đám người kia không dám làm gì luôn.” Lý Vân Uyển thấy Tề Đẳng Nhàn vừa lộ quân phục đã dọa cho đám người kia sợ mất mật, cô ấy cũng thấy sảng khoái vô cùng.

Triệu Chính Hoa ôm bụng đứng dậy, vẻ mặt rất không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nếu như đối phương là một giáo quan, vậy thì ông ta còn dám làm trò một chút, nhưng hắn lại là một chuẩn tướng…

“Bây giờ để tôi bảo vệ Trần Ngư, các người còn cảm thấy không an toàn nữa không?” Tề Đẳng Nhàn nhẹ giọng hỏi.

Mọi người ở đây đều im bặt, sắc mặt khó coi không tả nổi, nhịp thở cũng trở nên dồn dập vì căng thẳng.

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh: “Nếu như không còn việc gì nữa thì mau rời khỏi đây đi, nhà của tôi bị người ta đánh bom, bây giờ tôi đang vô cùng bực bội, đừng có lao đầu vào họng súng của tôi nữa!”

Triệu Chính Hoa cắn chặt răng, ông ta vung tay, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”

“Nếu Trần tiểu thư đã có chuẩn tướng của bộ quốc phòng bảo vệ, vậy thì cũng không đến lượt chúng ta ra mặt.”

Dứt lời, ông ta xoay người lên xe.

Trong lòng Triệu Chính Hoa vô cùng hối hận, nếu sớm biết như vậy, ông ta nhất định sẽ không tới đây.

Xảy ra xung đột như vậy, chưa nói đến việc ông ta không được chút công cán gì, còn bị điếc mất một tai, bị đánh tơi tả, mất hết thể diện.

Đoàn xe vừa mới lên núi chưa được bao lâu đã cun cút rời đi, quả là đến nhanh mà đi còn nhanh hơn.

Trần Ngư thấy đám người kia bỏ đi hết mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy bây giờ một thân một mình ở đất nước xa lạ, ngoài trù Tề Đẳng Nhàn, cô ấy chẳng thể trong sự tin tưởng cho bất kỳ ai khác.

Cho dù là cục an ninh quốc gia, cô ấy cũng chẳng còn lòng tin nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK