“Đúng vậy, con hổ này lúc trước còn nhỏ đã không có mẹ, sau đó còn bị một con gấu già theo dõi.”
“Bố tôi lúc đó không đành lòng, liền đánh chết con gấu già đó, ôm con hổ này về nuôi lớn, sau đó mới thả về lại trong núi.”
Tề Đẳng Nhàn rất nhẹ nhàng nhún vai, giải thích với hai người.
Cằm của Hoàng Sung và Dương Quan Quan đều muốn rớt xuống, đánh chết một con gấu già? Là cứ như vậy tay không đánh chết sao?
“xịt (âm thanh rít qua kẽ răng)...”
Hai người đều là nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh, đến phổi đều đang ẩn ẩn đau.
Vị trưởng ngục có dáng vẻ thư sinh này, thật đúng là chân nhân bất lộ tướng!
Tề Bất Ngữ không kiên nhẫn dùng bả vai đụng vào con hổ, đẩy nó ra, lại đá nó một cước.
Con hổ ngao một tiếng, sau đó mới chầm chậm xoay người đi, trở về trong rừng...
Tề Bất Ngữ trong tay mang theo hai loại con mồi, cũng xoay người rời đi, trở về ngục giam.
“Đây mới đúng là chân nhân bất lộ tướng a...” Dương Quan Quan cùng Hoàng Sung, hai người bọn họ trên đời chưa từng thấy qua, nhịn không được trong lòng đồng loạt cảm thán một câu như vậy.
Con hổ không đi xa, ghé vào trong rừng rậm nhìn ba người, như hổ rình mồi, luôn làm cho Dương Quan Quan với Hoàng Sung cảm thấy nó sẽ tùy thời nhào tới ăn thịt người, cho nên, khó tránh khỏi run sợ trong lòng.
Tề Đẳng Nhàn cũng rất hài lòng khi nó làm như vậy, để cho hai người họ lúc nào cũng đều duy trì khẩn trương cảnh giác cao độ, điều này có thể xúc tiến hiệu quả luyện võ.
“Các ngươi hiện tại khẩn trương là chuyện tốt, bởi vì, lúc đánh nhau, adrenaline tiết ra, các ngươi sẽ càng thêm khẩn trương, đặc biệt là lúc chiến đấu sinh tử. Quen với cảm giác như vậy rồi, về sau mới có thể ung dung ứng phó.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
Hoàng Sung ngược lại là có đủ kinh nghiệm chiến đấu sinh tử, nhưng khi, để cho một con hổ to lớn nhìn chằm chằm như vậy, vẫn là cảm thấy có một chút kinh khủng, so với chống lại bọn khủng bố có mang theo súng đạn còn đáng sợ hơn.
Để cho một con hổ nhìn chằm chằm luyện võ cả một buổi sáng, khiến hai người luôn lo lắng đề phòng, lúc kết thúc, đều suýt nữa mềm nhũn ra ngã gục xuống đất.
Trên đường trở về, bầu trời âm u, không bao lâu sau, liền nổi lên một trận tuyết dày đặc rơi xuống.
Sau đó Tề Đẳng Nhàn để cho hai người nhanh chóng ăn cái gì đó rồi đi nghỉ ngơi, buổi chiều, còn muốn cho hai người luyện tập thực chiến.
Hai người không dám chậm trễ, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đến buổi chiều, sau đó bị dẫn đến thao trường nhà tù, Tề Đẳng Nhàn tự hắn chọn ra đối thủ của bọn họ.
Sau đó, một nhóm tù nhân hét lên và bắt đầu rút điếu thuốc lá và tiền lẻ nhàu nát trong túi ra để đặt cược.
“Tôi... đánh với người này, tôi tôi... tôi không được đâu?” Dương Quan Quan còn chưa lên sân khấu đã bắt đầu nghi ngờ bản thân, đối thủ của cô ấy, là một gã đàn ông toàn thân sát khí.
Loại đàn ông này đi trên đường, cho dù là mấy con chó săn hung dữ, cũng đều phải cụp đuôi bỏ đi.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đừng dài dòng, thành thật rèn luyện, muốn học võ công, không đánh nhau sao được? Tôi sẽ ở một bên quan sát.”
Dương Quan Quan đành phải lấy dũng khí lên sân đấu.
Người lên đầu tiên là Hoàng Sung, đánh chừng mười chiêu, đã bị người ta ném bay ra ngoài hơn bốn mét, sau đó bị đè trên mặt đất đánh một trận, cuối cùng đành phải vỗ tay xuống đất ý đầu hàng.
Dương Quan Quan hít một hơi, đi lên sân khấu đối mặt với người đàn ông hung ác mười phần sát khí này.
Nhưng mà, khí thế của đối phương quá mạnh, thực lực cũng cao hơn hai tên bắt cóc mà cô ấy trước đây từng đối phó.
Cho nên, cô ấy đương nhiên phát huy không tốt, bị một cú đấm trời gián vào bụng, đánh cho ruột cô ấy cũng sắp rối như tơ, còng lưng ngã trên mặt đất phun ra nước chua khắp sàn.
“Không tệ rồi, đánh được ba chiêu với sát thần , không hổ là đồ đệ do Nhị đương gia dạy dỗ a, hơn nữa còn là một nữ nhi oa!”