“Nếu em muốn thì anh có thể đưa nó cho em.” Người đàn ông thản nhiên nói. “Chỉ cần em gật đầu một cái thôi mà.”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người kinh ngạc, tại sao chiếc chìa khóa xe kia lại nằm trong tay của người đàn ông Triều Tiên này? Nhất thời hắn cảm thấy vô cùng tức giận, Trần Ngư bị sao thế, sao cô ta có thể tùy tiện giao một chiếc xe quý giá như vậy cho người khác?
Dương Quan Quan cũng ngẩn người hệt như hắn, hiển nhiên cô ta cũng không ngờ chiếc chìa khóa xe lại nằm trong tay của anh ta.
Người phụ nữ đứng cạnh đó lên tiếng nũng nịu: “Mun Ho oppa ơi, em cũng muốn có một chiếc xe mới, anh có thể tặng cho em một chiếc được không?”
Han Mun Ho hào phóng nói: “Lúc nào về nước thì anh sẽ tặng cho em một chiếc, đến lúc đó để tự em chọn xem em thích chiếc ô tô nào!”
“Cảm ơn oppa!” Người phụ nữ mừng rỡ như điên, lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó cô ta nhìn về phía Dương Quan Quan với ánh mắt nửa ước ao nửa ghen tỵ, nói bằng giọng ngạo mạn vô cùng: “Oppa đối xử với cô tốt như thế, cô còn không mau cảm ơn anh ấy rồi tránh xa khỏi cái thằng nghèo kiết xác bên cạnh cô đi?”
Khóe miệng của Dương Quan Quan hơi giần giật, cái thằng ngu này dám cầm chìa khóa của chiếc xe thuộc về Tề Đẳng Nhàn đến trước mặt mình khoe giàu hay sao?!
Han Mun Ho cũng nói: “Em nói đúng lắm, cô gái xinh đẹp à, em đẹp thế này thì không cần đi theo một thằng nghèo kiết xác làm gì đâu. Chỉ cần theo anh thì em sẽ có được tất cả những gì em mong muốn!”
Dương Quan Quan thậm chí còn thấy hơi buồn cười, cô ta quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi nói: “Ê này đồ nghèo kiết xác, nếu anh không làm gì thì sao mà cạnh tranh nổi với người ta cho được!”
“Nghèo kiết xác à?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay chỉ vào mặt mình rồi quay sang nở một nụ cười lễ độ với Han Mun Ho và người phụ nữ đã phẫu thuật thẩm mỹ nát mặt kia, hỏi bọn họ: “Trên mặt tôi có viết ba chữ nghèo kiết xác hay sao?”
Han Mun Ho thản nhiên đáp lời hắn: “Một con người đến cả Aston Martin cũng không mua nổi, không phải nghèo kiết xác thì là gì chứ?”
Tề Đẳng Nhàn kinh hãi vô cùng, đây đúng là định nghĩa mới cho cảnh giới của người có tiền, nếu không mua nổi xe hãng Aston Martin thì có nghĩa là một tên nghèo kiết xác!
“Anh cầm chìa khóa xe của người khác đến triển lãm xe ô tô để khoe giàu tán gái, hình như không được đàng hoàng cho lắm thì phải?” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói như có điều suy nghĩ.
“Cái gì mà xe của người khác cơ chứ, chiếc xe này chính là của tôi! Tôi đường đường là phó tổng giám đốc của công ty ô tô Dang Dae, chẳng lẽ tôi cần lấy xe của người khác ra để khoe giàu hay sao?” Han Mun Ho sửng sốt một vài giây rồi cười lạnh, hùng hồn chất vấn.
Han Mun Ho có bố là chủ tịch của công ty ô tô Dang Dae, vì vậy nên ông ta cũng cho Han Mun Ho một chức vụ phó tổng giám đốc không có chút thực quyền nào.
Lúc này cuối cùng Tề Đẳng Nhàn cũng đã hiểu, hãng xe Đích Lư hợp tác với hãng sản xuất linh kiện ô tô Dang Dae, Chắc hẳn cái tên Han Mun Ho này đã mặt dày tìm Trần Ngư để xin một chiếc chìa khóa xe rồi.
“Cái người này là ai vậy, sao mà ngu ngốc thế, lại còn dám nói phó tổng giám đốc Han của công ty ô tô Dang Dae lấy chìa khóa xe của người khác đi khoe giàu?”
“Tôi chưa từng thấy một ai hài hước như vậy, bản thân nghèo kiết xác thì thôi đi, lại còn hắt nước bẩn lên người người khác nữa cơ à?”
“Lẽ ra triển lãm ô tô này phải thiết kế vé mời vào cửa mới đúng, mấy tên nghèo kiết xác não úng nước này không nên có tư cách được bước chân vào đây!”
Một số người ở tầng lớp thượng lưu nghe thấy cuộc đối thoại của Tề Đẳng Nhàn và Han Mun Ho, tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng nửa con mắt, nghĩ hắn chỉ là loại rác rưởi.
Han Mun Ho cũng không muốn tốn công đứng cãi tay đôi với cái tên “nghèo kiết xác” Tề Đẳng Nhàn này, anh ta quay sang phía Dương Quan Quan, giơ cái chìa khóa xe lên lắc lắc với cô ta: “Này cô gái xinh đẹp, em có muốn lát nữa anh lái xe đưa em đi hóng mát chơi không?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: “Đừng có cầm chìa khóa xe của ông đây ra khoe giàu tán gái nữa, mau trả lại đi!”
Nói xong câu này, hắn giơ tay về phía Han Mun Ho.
“Cái gì?!”
Han Mun Ho không khỏi ngạc nhiên sửng sốt, những người xung quanh cũng đều ngẩn cả ra.
Sau đó một trận cười to như sấm vang dội khắp triển lãm, đám người xung quanh cười nghiêng ngả.
Bọn họ chưa từng thấy ai thèm muốn tỏ ra giàu có đến phát điên như vậy, chính bản thân mình không mua nổi xe thì thôi đi, thế mà còn tỏ vẻ, nói người khác lấy chìa khóa xe của hắn đi khoe giàu, không biết mạch não kiểu gì đây, đúng là có gan ước muốn thì cũng có gan nói ra khỏi miệng mà!