Mọi người cũng đều lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy hắn có tâm chơi xấu.
“Át chủ bài của tôi các người còn chưa kịp nhìn thấy thì nói lời ngu ngốc gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi, đầy mặt không để bụng.
“Tôi đã nói át chủ bài của cậu là một cây 6 điểm, hiện giờ đã nổ bài rồi.” Diệp Kế Hùng lạnh giọng nói, hai mắt phóng như đao.
Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh cũng đừng có mà dám chơi nhưng không dám thua! Rõ ràng đã nổ bài rồi còn ở đây làm bộ làm tịch, anh thấy có ý nghĩa gì sao?”
Vương Hổ cũng gật đầu, hờ hững nói: “Nếu ai muốn quỵt nợ thì tôi là người thứ nhất sẽ không tha cho hắn! Đã đánh cược thì phải chịu thua, đây là quy củ của sòng bài, thiên kinh địa nghĩa!”
Hướng Đông Tinh nhíu nhíu mày không nói gì, Diệp Kế Hùng lại nói cây át chủ bài kia của Tề Đẳng Nhàn là cây 6 điểm, vậy có thể là giả hay không?
Cô ta đã không có cách nào tưởng tượng được Tề Đẳng Nhàn còn có thủ đoạn nào chưa bày ra hay không.
Lấy 20% cổ phần của tập đoàn Hướng thị ra gần như đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
“Ngại quá, cây át chủ bài này của tôi lại không phải cây 6 điểm.” Tề Đẳng Nhàn đạm nhiên nói: “Chia bài, hit!”
Người chia bài vô cảm trực tiếp phát ra thêm một cây bài, vừa lật lên đã thấy, lại là một cây 2 điểm.
Hiện tại Tề Đẳng Nhàn có một cây K, một cây 6 điểm, hai cây 2 điểm, nhìn qua cũng đã 20 điểm, hơn nữa tổng số bài là năm cây, không thể thêm bài nữa.
“Trừ phi át chủ bài của cậu là cây A, còn không bất luận là cây nào khác thì đều đã nổ bài!” Diệp Kế Hùng lạnh nhạt nói.
Anh ta chắc chắn rằng cây át chủ bài của Tề Đẳng Nhàn là cây 6 điểm.
Mọi người cũng đều sôi nổi gật đầu, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chính là thuần tuý muốn quỵt nợ, đang kéo dài thời gian.
Nếu cây át chủ bài của Tề Đẳng Nhàn là cây A thì thời điểm hắn có được cây K cũng đã hoàn thành ‘Black Jack’ rồi, hoàn toàn hơn 21 điểm của Diệp Kế Hùng, có thể trực tiếp kết thúc trận thi đấu này, hoàn toàn không cần phải thêm bài.
Cây A cũng có thể tính là 11 điểm.
Từ Ngạo Tuyết quay đầu cười nói với Hướng Đông Tinh: “Hướng tổng, phiền cô thực hiện lời hứa của mình, rút ra 20% cổ phần của công ty cô tới giao dịch với tập đoàn Từ thị.
Trong mắt của Vương Hổ cũng chợt loé quang mang mỉm cười, chờ khi đánh đổ được tập đoàn Hướng thị rồi thì tập đoàn Hổ Môn cũng có thể chia một miếng bánh to.
Hơn nữa anh ta cũng có thể thuận lý thành chương thu Hướng Đông Tinh thất thế vào trong ngực, trở thành người đầu tiên trong hậu cung của mình, vậy mới đẹp làm sao?
Sắc mặt Hướng Đông Tinh trở nên khó coi hẳn, có chút trách cứ liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, nếu không phải người này nói quá lên thì chính mình nhiều nhất chỉ mất 10% cổ phần thôi, vậy mà giờ lại thành 20% cổ phần!
“Mặt khác, Tề Đẳng Nhàn, anh cũng thua luôn mạng của mình rồi.” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.
“Anh tự sát đi, tôi không có hứng chơi chết anh, sẽ làm bẩn tay của tôi.” Vương Hổ cũng nói tiếp.
Diệp Kế Hùng đã đứng dậy, nói: “Tôi còn tưởng rằng anh có bản lĩnh như nào, không nghĩ tới chỉ như này? Thật khiến tôi thất vọng! Tôi còn tưởng rằng hôm nay sẽ có cái gì vui chứ.”
“Hướng tổng, lần sau lúc nhờ người thì nhớ rõ phải tra thuốc nhỏ mắt trước, đừng để tên lâu la nào hãm hại lừa cô.”
“Đến lúc đó có tổn thất gì thì không phải là cô tự mình chịu sao?”
Nói xong lời này, Diệp Kế Hùng chuẩn bị chạy lấy người.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Tôi còn chưa ngả bài mà, sao ai cũng đều cảm thấy tôi sẽ thua vậy?!”
“Cậu đừng ở đó làm bộ làm tịch nữa, không chịu thua nổi thì cũng đừng chơi!”
“Đúng vậy, lần đầu tiên tôi thấy có người vô lại như vậy, lại làm trò ở trước mặt nhiều người như vậy quỵt nợ, thật là mất mặt!”
“Mẹ nó, nếu tôi mà đánh bài với loại người này thì hai tay tôi có thể chơi chết hắn, quá không biết xấu hổ rồi!”
Diệp Kế Hùng ôm hai tay, cười lạnh nói: “Vậy được rồi, tôi muốn nhìn thử xem anh có con át chủ bài gì!”
Nói xong lời này thì anh ta trực tiếp đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, duỗi tay cầm lấy cây át chủ bài, hung hăng giơ lên rồi đập thật mạnh lên mặt bàn.
“Bang!”
Một tiếng giòn tan vang lên, cây át chủ bài lộ ra!
“A?!!!”
Hiện trường lúc này chỉ nghe thấy toàn tiếng kinh ngạc, một đám người trợn mắt há mồm, một bộ dạng có thể nhét được cả quả trứng gà.
“Không có khả năng, làm sao có thể, rõ ràng tôi đã tình bài trước rồi, cây át chủ bài của anh là 6 điểm, không thể nào là cây A được!” Diệp Kế Hùng khiếp sợ vô cùng nói, liên tục lắc đầu, không thể tin vào một màn trước mắt.
Thần sắc của Tề Đẳng Nhàn lại cực kỳ bình tĩnh.
Diệp Kế Hùng khiếp sợ nói: “Cậu dám gian lận?”
Có ai nhìn thấy sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“....” Diệp Kế Hùng lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, không có khả năng như vậy, ở trước mặt nhiều người như vậy, Tề Đẳng Nhàn không thể nào gian lận được.
Hơn nữa, từ đầu tới cuối đều do người chia bài phát bài.
Người chia bài cũng đúng lúc này lật bộ bài ra, bên trong không hề có hắc đào A, hiển nhiên là cây hắc đào A này không phải do Tề Đẳng Nhàn bí mật mang từ bộ bài khác tới.
Diệp Kế Hùng tiếp tục khiếp sợ.
“Không có khả năng, chuyện này không có khả năng….Nếu cây át chủ bài của anh là cây hắc đào A thì lúc anh có được cây K cũng đã hoàn thành Black Jack rồi, hoàn toàn có thể đánh bại Diệp Kế Hùng! Vì sao anh còn muốn thêm bài? Mạo hiểm bị nổ bài?!” Từ Ngạo Tuyết cũng không thể tin trầm giọng nói.
Mọi người ở hiện trường đều khiếp sợ!
Đúng vậy, một khi lộ ra việc cây át chủ bài của Tề Đẳng Nhàn là cây hắc đào A, lá tiếp theo có được cây 10 điểm, đó chính là ‘Black Jack’, hoàn toàn lớn hơn 21 điểm của Diệp Kế Hùng.
Nhưng lúc ấy hắn không hề ngả bài mà ngược lại tiếp tục thêm bài, chơi thành ‘Ngũ Long 21 điểm’, ở Châu Á bên này mà nói thì còn lớn hơn cả ‘Black Jack’.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Bởi vì tôi cảm thấy trò chơi nếu cứ kết thúc như vậy thì chẳng còn gì thú vị cả.”
“Hơn nữa tôi cũng muốn nhìn thử một chút xem thần bài tiên sinh rốt cuộc có mấy cân mấy lạng.”
“Kết quả là khiến tôi cực kỳ thất vọng!”
Lời này vừa ra khiến hiện trường trực tiếp sôi trào, một số người trung lập đứng xem nhịn không được vỗ tay hoan hô.
Bài kỹ của Tề Đẳng Nhàn thế mà cao hơn cả thần bài Diệp Kế Hùng!
Sắc mặt của Diệp Kế Hùng cực kỳ khó coi, chính mình vừa rồi còn nói lời trào phúng Tề Đẳng Nhàn rằng trò chơi này không thú vị, nhưng hiện tại lại bị hiện thực vả cho một cái sưng đỏ cả mặt!
“Cậu….Sao át chủ bài của cậu có thể là hắc đào A được, tôi sẽ không nhớ nhầm bài!” Diệp Kế Hùng mạnh mẽ hỏi: “Hơn nữa cậu cũng tranh giành ai rút bài trước với tôi!”
“Con người đôi khi không chỉ nên tin tưởng vào hai mắt của mình, vì cũng có lúc mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật. Tranh lượt đầu với anh chỉ vì để anh xác định bản thân không hề tính sai bài mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói, hồn nhiên không có cảm giác để chuyện này ở trong lòng.
Đầu óc Diệp Kế Hùng phát ngốc, không thể tin tưởng vào hai mắt của mình sao? Vậy thì anh ta có thể tin vào cái gì đây?
Người chia bài là được thuê tới từ sòng bạc ở thành phố Kinh Đảo, thậm chí anh ta cũng biết người nọ, tuyệt đối sẽ không có khả năng giúp Tề Đẳng Nhàn gian lận.
Hơn nữa trên thế giới này cùng lắm cũng chỉ có vài người có thể gian lận ở trước mặt anh ta mà thôi!
Kiều Thu Mộng ngơ ngác nhìn Tề Đẳng Nhàn một thân trang phục giản dị ngồi ở trên bàn bài, trong lúc nhất thời cảm thấy người này có chút xa lạ….
“Hắn có thể thắng được thần bài hẳn là do vận khí tốt mà thôi.” Trong lòng Kiều Thu Mộng thầm nghĩ.
Diệp Kế Hùng thở dài, gật gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Tôi chịu thua!”
Anh ta quay đầu, hơi ôm quyền nói với Từ Ngạo Tuyết: “Xin lỗi cô Từ tổng, đã phụ lòng phó thác.”
“Không liên quan gì tới anh….” Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết khó coi đến mức muốn chết, nhưng vẫn ôn hoà đối với Diệp Kế Hùng.
Diệp Kế Hùng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên, xem như hôm nay tôi đã được lĩnh hội! Nhưng tôi cũng sẽ không cam tâm chịu thua như vậy, sẽ trở về mài dũa một phen, hy vọng rằng sau này vẫn còn cơ hội được giao thủ với Tề tiên sinh.”
“Trước khi thắng được Tề tiên sinh thì danh hiệu thần bài này sẽ không còn quan hệ gì với tôi nữa!”
Nói xong lời này, Diệp Kế Hùng ôm quyền khom người chào Tề Đẳng Nhàn, sau đó xoay người rời đi.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng hoan hô rung trời.
Trên mặt Hướng Đông Tinh cũng hiện lên tia cười mỉm….
“Từ tổng, thật ngại quá, lỡ đánh vào mặt cô rồi.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu bâng quơ nói với Từ Ngạo Tuyết.