Giám đốc sở Giao thông vận tải lại nói: "
Bọn họ thật sự nghiêm túc kiểm tra thì còn đỡ, nhưng mà, họ làm việc vô kỷ luật, chỗ này kiểm tra một lát, chỗ kia nhìn một cái, vốn dĩ, họ đến đây chỉ để gây rắc rối".
Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt, nói:" Vậy thì có vấn đề gì? Dân không đấu với quan, chúng ta nhịn một chút là được rồi".
Giám đốc sở Giao thông vận tải cạn lời, anh ta biết Tề Đẳng Nhàn là một người đàn ông nếu nghe được lời được những không hợp, sẽ liền phản đối, thế nhưng, hôm nay, lại sợ như thế này, có đôi chút không đúng với bình thường.
Trên dưới Dược Phẩm Thiên Lai đều sốt ruột, liên lạc với cục trưởng Mã mấy lần đều thất bại.
Lý Vân Uyển không liên lạc với Tề Đẳng Nhàn, nhưng cô có thể đoán được suy nghĩ của hắn, vì thế, vẫn giữ dáng vẻ ổn tọa điêu ngư thai*, dứt khoát đi làm việc khác và gọi điện thoại cho bên Dược phẩm Lý thị.
(*) Cả câu là: Nhiệm bằng phong lãng khởi, ổn tọa điêu ngư thai: Dù cho sóng gió nổi lên, vẫn vững vàng ngồi câu cá.
Tề Đẳng Nhàn cùng Dương Quan Quan nhàn nhã ăn xong bữa trưa, sau đó mua hai vé xem phim bom tấn mới nhất của Mỹ, đi vào rạp chiếu phim để xem phim.
Dương Quan Quan cũng rất hiếm khi tận hưởng thời gian rảnh rỗi như vậy, sau khi biết suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn, cô ấy đã không lo lắng chuyện của công ty, và xem bộ phim bom tấn một cách nghiêm túc.
"Hừ, thú vị thật đấy, không ngờ anh A Thang lớn tuổi mà vẫn còn trẻ như vậy, không hổ là nam thần mà" Dương Quan Quan cảm thán nói.
"Từ sau khi về U Đô ăn Tết anh thay đổi nhiều quá, không cảm giác được à ?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Dương Quan Quan sững sờ một lúc, sau đó âm thầm gật đầu, trầm ngâm nói: "Đúng là nhiều thật, bản thân tôi cũng cảm thấy, tôi không sợ phiền phúc nữa, thậm chí có chút hi vọng người khác trèo đầu cưỡi cổ mình".
Tề Đẳng Nhàn nói: "Không sợ rắc rối là đúng, nhưng mà đừng hy vọng người khác gây rắc rối cho mình".
Chừng ba giờ chiều, Tề Đẳng Nhàn đang uống cà phê, thì công ty lại gọi điện thoại tới.
Tề Đẳng Nhàn ứng phó hai câu, sau đó cho người đem cuộc gọi đến cho cục trưởng Mã.
"Tên họ Mã kia, tôi giết tám đời tổ tông nhà ông, ông mà có bản lĩnh thì gây phiền phức cho tôi là được rồi, ngược lại tôi muốn xem xem ông có thể gây phiền phức cho tôi được bao lâu" Tề Đẳng Nhàn mở lời liền mắng mỏ.
Cục trưởng Mã sửng sốt, vốn tưởng rằng sẽ nghe được những lời mềm mỏng, không ngờ đối phương lại ương ngạnh như vậy
Lúc này, trong bụng ông ta lửa giận bùng lên, cười lạnh nói: "Tên họ Tề kia, cậu cảm thấy cậu rất giỏi đúng không? Được thôi, vậy hôm nay tôi cứ gây phiền phức cho cậu, để cậu không thể làm được việc gì hết".
"Chỉ cần có tôi ở đây, cho dù là một giọt rượu tinh khiết, thì thuốc của chúng mày cũng không được vận chuyển đâu".
"Nếu như cậu không quỳ xuống xin lỗi tôi, thì chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu".
Tề Đẳng Nhàn lửa giận ngút trời, nói: "Tên họ Mã kia, xem như ông tàn nhẫn, thứ ông đây có là tiền, ông có thể làm cho Dược phẩm Thiên Lai phá sản, coi như mày có bản lĩnh".
Cục trưởng Mã cười toe toét, nói: "Tôi làm theo những gì cậu muốn mà".
Sau khi nói xong câu đó, cục trưởng Mã búng tay một cái rồi cúp máy.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn để điện thoại xuống, trên mặt lại không có nét phẫn nộ nào, ngược lại trên mặt tràn ngập nụ cười, khóe miệng nở một nụ cười tự tại của Lão m Bức.
"Tôi diễn không tệ chứ ?" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói với Dương Quan Quan.
"Tuyệt…" Khóe miệng Dương Quan Quan giật vài cái, âm thầm đưa ngón tay cái lên.
"Có phải đẹp hơn anh A Thang hay không ?" Được nước lấn tới, Tề Đẳng Nhàn hỏi thêm câu nữa.
Dương Quan Quan dở khóc dở cười, trực tiếp đẩy khuôn mặt của hắn ra: "Anh chú ý hình tượng một chút có được không ?"
Tề Đẳng Nhàn cười cười, sau đó ngồi thẳng lưng dây, bình tĩnh hỏi: "Có hứng thú quay về Ma Đô làm việc không ?".
Dương Quan Quan nghe vậy, ly cà phê trong tay khựng lại, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, trên mặt hiện lên sự hoang mang.