Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lại bỗng ngồi xổm xuống ngay khi hai tay của Văn Tư Thuận ôm lấy hắn, khoảng cách giữa hai chân của hắn là vô cùng lớn nên người cũng cúi xuống khá thấp.

Sau đó, chỉ thấy cánh tay phải của hắn giơ lên, bắn lên như một cái roi mềm uốn lượn, mu bàn tay chạy tới hạ bộ của Văn Tư Thuận và vẩy một cái!

Võ thuật truyền thống Trung Quốc là thứ võ thuật để bảo vệ đất nước, mà muốn bảo vệ đất nước thì đương nhiên là phải giết người rồi.

Phương pháp đơn giản để khống chế kẻ địch trong một chiêu gồm có chọc mắt, khóa họng, đánh vào hạ bộ, ba chiêu này là đơn giản nhất rồi.

Cho dù là người bình thường, trong lúc đánh nhau mà thành công đánh trúng kẻ địch bằng bất cứ chiêu nào trong ba chiêu này, vậy thì ngay cả khi đối thủ mạnh hơn rất nhiều thì cũng sẽ ngã xuống đất và mất đi sức chiến đấu ngay lập tức.

“Nghĩ đơn giản quá rồi đấy?!” Văn Tư Thuận hừ lạnh một tiếng, chân trước nhấc lên, đập vào cánh tay của Tề Đẳng Nhàn, sau khi ngăn chặn chiêu “Liêu m chưởng” của hắn, bàn chân ngay lập tức đạp về phía trước!

Đám đông nhìn thấy cảnh tượng này thì đều gật đầu lia lịa.

“Tên họ Tề cũng chỉ biết những chiêu thức hạ lưu này thôi, nhưng đối với thiếu đà chủ Văn mà nói, những thứ này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì cả!”

“Ha ha ha, thiếu đà chủ Văn tuổi trẻ thành danh, kinh nghiệm dày dặn, hắn cho rằng mấy chiêu thức hạ lưu này có thể chiến thắng được ngài ấy à? Đùa cái gì đấy!”

“Tôi thấy tên họ Tề này cũng chẳng có gì đặc biệt cả, có thể đánh bại bà Tống chẳng qua là do gặp may mắn mà thôi.”

Mọi người nhao nhao lên tiếng, cho rằng thủ đoạn đánh vào chỗ hiểm này của Tề Đẳng Nhàn là rất hèn hạ nên đều vô cùng khinh thường.

Cánh tay phải của Tề Đẳng Nhàn bắn vào chỗ hiểm, cánh tay trái thì lại vung về phía sau mông, trong lúc tay phải đánh vào chỗ hiểm của anh ta, tay trái cũng đồng thời vỗ mạnh xuống mặt đất!

Cái thảm và gạch nền đồng thời vỡ tan, vỡ thành một đống bụi bặm và bị hắn nắm lại ở trong lòng bàn tay.

Đây chính là tuyệt chiêu của Dương Lộ Thiền, vị đại tông sư Thái Cực năm đó đã vô địch thiên hạ, tên là “Nắm cát ném lên mặt”, tay trước đánh vào chỗ hiểm, tay sau nắm một nắm cát, nếu như đánh vào chỗ hiểm không thành thì sẽ giơ tay ném nắm cát vào mặt đối phương.

Cho dù không kịp nắm cát thì cũng có thể mượn lực của cánh tay phía sau để chống xuống đất và dễ dàng rút lui.

Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức bật lên khỏi mặt đất, tay sau vung lên, ngón tay xòe ra, một nắm cát bụi lớn bay thẳng về phía mặt của Văn Tư Thuận!

Mặc dù Văn Tư Thuận kinh nghiệm dày dặn nhưng đã bao giờ nhìn thấy cách đánh như vậy đâu? Cát bụi ngay lập tức bắn vào trong mắt anh ta, anh ta đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng và liên tục ho khan.

Tề Đẳng Nhàn đứng tấn, sống lưng gồng lên, ngẩng đầu lên trời, dồn sức vào nắm đấm bên tay phải, giơ tay lên và tung ra một nắm đấm!

“Rầm!”

Một tiếng vang đinh tai nhức óc!

Một chưởng này không hề đánh bay được Văn Tư Thuận, thì ra là trong lúc bị bụi bặm che mắt, anh ta đã theo bản năng đặt hai tay lên chắn trước ngực và chặn lại được một chưởng này của Tề Đẳng Nhàn!

Cú đánh bị chặn lại, Tề Đẳng Nhàn không hề bất ngờ, hắn ngay lập tức tiến về phía trước, bả vai huých lên một cái, ầm một tiếng khiến cho thế đỡ của Văn Tư Thuận phải tách ra.

Văn Tư Thuận liên tục lùi về phía sau và cố gắng để mở mắt ra nhưng có làm thế nào thì trong hốc mắt cũng chỉ toàn là cát, cho dù mở được mắt ra thì cũng chỉ nhìn thấy được một mảng mơ mơ hồ hồ, nó khó chịu y như việc bị cận thị cả nghìn độ vậy.

“Mẹ kiếp!”

Tề Đẳng Nhàn khẽ quát lên một tiếng, cơ thể luồn đến trước ngực Văn Tư Thuận, hai tay tạo thành hình hoa sen và đánh lên phía trên!

“Rắc rắc!”

Hai bàn tay của hắn đánh thẳng vào cằm dưới của Văn Tư Thuận, đánh ra tiếng xương gãy giòn vang.

Toàn bộ cơ thể của Văn Tư Thuận ngay lập tức bay khỏi mặt đất, hàm răng thoáng cái đã rụng ra không biết bao nhiêu cái răng, một chiêu “Lão Viên quải ấn” này đánh cho bộ não của anh ta không ngừng va chạm vào xương sọ, trong nháy mắt đã trở thành trạng thái chấn động não.

Ngay sau đó, cơ thể của Tề Đẳng Nhàn cũng nhảy lên và xoay vòng, sau khi xoay người ở trên không, cú đá của hắn mạnh mẽ rơi trên lồng ngực của Văn Tư Thuận!

“Ầm!”

Cơ thể của Văn Tư Thuận bay ngược về phía sau giống như một viên đạn với tốc độ cực nhanh, thoáng một cái đã bay xa khoảng bảy tám mét và bẹp một tiếng đập vào bức tường.

Sau khi đập vào bức tường, cơ thể của anh ta cũng không rơi xuống mà gắn chặt ở trên trường như một bức tranh vậy.

Một màn này nói ra thì dài nhưng trên thực tế thì chỉ trong nháy mắt như một tia chớp mà thôi.

Động tác của Tề Đẳng Nhàn quá nhanh và quá mạnh mẽ, từ nắm cát ném lên mặt đến một chưởng và cú huých phá vỡ thế đỡ, lại đến “Lão Viên quải ấn” đánh anh ta bay lên rồi đến cú đá vô cùng mạnh mẽ lúc cuối cùng chỉ đơn giản diễn ra trong vòng hai giây mà thôi.

Vừa rồi những người kia còn chưa nói xong thì cơ thể của Văn Tư Thuận đã bay trên trời rồi.

Sau đó, mọi người không nói nên lời giống như con gà trống bị bóp cổ và trơ mắt nhìn Văn Tư Thuận bị bay ra phía xa...

“Ơ ơ ơ...”

Trong cổ họng của mọi người không tự chủ được mà phát ra những âm thanh quái đản, rõ ràng là bọn họ không thể tin được cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt này.

Hai mắt của Từ An trợn to như chuông đồng, ông ta hoàn toàn không thể tin vào hai mắt của mình, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh dày đặc.

Hai chân của Từ Dương cũng nhũn ra, trong lòng thậm chí còn bắt đầu xuất hiện một sự sợ hãi đối với Tề Đẳng Nhàn.

Tống Chí Mai nhìn Văn Tư Thuận đang dính trên bức tường, thậm chí còn quên mất cảm giác đau đớn nhức nhối trong bụng mình.

“A... chuyện này!!!” Có người lên tiếng, mắt chữ a mồm chữ o, không biết phải dùng từ gì để tổng kết chuyện này.

Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, phủi tay và nói với đám người Từ An: “Chỉ thế này thôi à? Cao thủ mà các người mời đến để đối phó với tôi chỉ có chút bản lĩnh này thôi à? Thiên tài thiếu niên, tông sư trẻ tuổi?”

“Rác rưởi!”

Lời nói của Tề Đẳng Nhàn khiến cho gương mặt của hai cha con Từ An và Từ Dương nóng rát, cảm giác khó chịu như vừa phải chịu cả trăm ngàn cái tát.

“Tôi muốn rời khỏi đây, còn ai định chặn tôi lại không?!” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và hỏi.

Hắn nhìn khắp xung quanh, thế mà chẳng có lấy một ai dám nhìn thẳng vào hắn cả!

Ban nãy khí chất của Văn Tư Thuận đáng sợ bao nhiêu thì bây giờ khí chất của hắn còn đáng sợ hơn Văn Tư Thuận những hơn mười lần!

Hiện trường chỉ còn lại những tiếng hít thở ớn lạnh, không một ai dám trả lời câu hỏi này của Tề Đẳng Nhàn, người nào mà dám đứng ra thì sẽ khó tránh khỏi việc trở thành Văn Tư Thuận tiếp theo.

“Bây giờ mẹ biết anh ta lợi hại đến mức nào chưa?” Giọng nói của Lý Vân Uyển khẽ vang lên bên tai Tống Chí Mai.

Tống Chí Mai quay đầu lại, vẻ mặt nắng mưa bất thường.

Kiều Thu Mộng vẫn luôn quan sát từ phía xa cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra một nụ cười, không biết vì sao, khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thể hiện bản thân, cô ta cũng cảm thấy rất vinh dự.

“Hừ, chẳng qua cậu đã dùng thủ đoạn hạ lưu để chiến thắng thiếu đà chủ mà thôi, đây là chiến thắng phi võ thuật!”

“Đúng đấy, đúng thật là chỉ biết đánh lén, dùng những thủ đoạn hạ lưu, lại còn ném cát, đúng là vô liêm sỉ!”

“Đúng là cái thứ không biết xấu hổ, cậu phải xin lỗi thiếu đà chủ ngay lập tức bởi vì cậu đã dùng những thủ đoạn bỉ ổi!”

Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng, sau đó lại có thêm vài người muốn nịnh bợ Văn Tư Thuận nhảy ra để nói đỡ.

Tề Đẳng Nhàn cười khẩy một cái và nói: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Các người nói lắm lời vô ích như thế làm gì? Nếu không hài lòng thì ra đây mà thử sức với tôi đi này.”

Đám người đó ngay lập tức ngậm miệng lại, Văn Tư Thuận đã bị đánh cho tơi bời rồi, chỉ có kẻ ngu mới muốn thử sức với hắn thôi.

Tống Chí Mai trầm giọng nói: “Tề Đẳng Nhàn, cậu rất lợi hại, quả thực là tôi đã xem thường cậu! Thế nhưng thứ võ thuật này của cậu sẽ mãi mãi không thể nào có được sự công nhận của tôi.”

“Chỉ cần ngày nào tôi còn sống thì cậu đừng có mơ đến việc bảo Vân Uyển ở bên cậu.”

“Hai người chúng ta đã kết thù với nhau rồi!”

Lý Vân Uyển không nhịn được mà giậm chân nói: “Mẹ, mẹ nói vớ vẩn gì đấy?!”

Lúc này, Từ An cũng lạnh lùng lên tiếng: “Tề tổng, khách sạn Antianxia này là sản nghiệp của tôi đó!”

“Cậu đã phá hoại chỗ này, làm hỏng bàn của tôi, đánh vỡ gạch của tôi.”

“Số tiền này cậu không thể không đền.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK