"Những người phụ nữ xung quanh anh đều là Tôn phu nhân, cô Dương và Trần Ngư. Thỉnh thoảng tôi còn phải mời anh đi trung tâm Massage, có quá đáng không?" Hoàng Kỳ Bân không nhịn được hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
"Cậu thì hiểu cái quái gì, đây gọi là nung đúc tình cảm!" Tề Đẳng Nhàn không mặn không nhạt trả lời.
Tề Đẳng Nhàn đã thực hiện một chương trình chăm sóc sức khỏe tên là "Chín dương thận bảo", không cần người đẹp chỉ thuần túy mát xa bảo vệ sức khỏa. Khi đặt hai viên đá núi lửa nóng bỏng lên trên thắt lưng anh thấy rất thoải mái.
Tề Đẳng Nhàn ném luôn hai cấp dưới của mình cho Hoàng Kỳ Bân, dù sao thì thằng nhóc A Bân này cũng không có chuyện đứng đắn gì. Một tháng cầm mấy chục vạn hoa hồng. Cả ngày chỉ ăn nhậu chơi bời đi trung tâm Massage, để cậu ta đảm đương chức giám quan hệ công chúng trước đây của mình không tốt à?
May mắn thay, Hoàng Kỳ Bân là một người trượng nghĩa, rất nhiệt tình chiêu đãi hai người bạn đường xa đến đây. Nhân tiện nghe được không ít chuyện cũ về nhà tù U Đô.
Sau khi xoa bóp, tinh thần Tề Đẳng Nhàn trở nên phấn chấn. Anh liên lạc với Giáo hoàng, sau đó đi thẳng đến buổi họp báo của Lôi gia.
Đối với Tề Đẳng Nhàn, trường hợp tham dự sự kiện quan trọng như ngày hôm nay, tất nhiên là phải mặc đại hồng bào kiêu ngạo nhất của mình.
Mặc Hồng y vào người, anh chính là tổng giám mục đẹp nhất trên phố.
Lúc này, tại địa điểm tổ chức, Lôi Chấn Kỳ bị một nhóm phóng viên vây quanh, họ giơ micro lên, liên tục đặt câu hỏi.
"Ngài Lôi, xin hỏi sau khi ông Lôi đi rồi, ngài và nhị thiếu gia có kế hoạch gì cho tương lai của tàu thuyền Lôi thị không?”
"Ông Lôi rời đi có ảnh hưởng đến địa vị của Lôi gia ở Hương Sơn không? Xin hỏi ngài Lôi Chấn Kỳ có ý kiến gì về chuyện này không?"
"Lôi thiếu gia, tôi nghe nói tàu thuyền Lôi thị đang gặp phải rất nhiều phiền phức. Một thời gian trước còn có một vụ bê bối độc quyền bị vạch trần, vì sao Lôi gia không có phản ứng?"
"Ngài Lôi, điều tôi lo lắng nhất chính là tương lai của tàu thuyền Lôi thị. Có nên cân nhắc đến việc bán cổ phần ra bên ngoài không?"
Các phóng viên liên tục hỏi nhưng Lôi Chấn Kỳ vẫn bình tĩnh, không hề trả lời câu hỏi của họ.
Sau khi phóng viên đặt câu hỏi xong, Lôi Chấn Kỳ bình tĩnh nói: “Buổi họp báo sắp bắt đầu, mọi người sẽ biết tàu thuyền Lôi thị sẽ đi con đường nào. Hiện tại không thể trả lời gì cả!”
Các phóng viên lập tức thất vọng, họ đều muốn nghe một số tin tức từ Lôi Chấn Kỳ trước cuộc họp báo.
Lôi Chấn Lân ngồi trên xe lăn, bình tĩnh nói: "Thật sự rất náo nhiệt!"
Lôi Tuyết Kiều nói: "Chú hai, gia đình chúng ta sẽ ổn chứ? Nhiều người nhắm vào tàu thuyền Lôi thị của chúng ta như vậy. Hơn nữa một số bê bối đã bị vạch trần cách đây không lâu..."
"Đó đều là những chuyện mà người khác cố ý làm ra, chỉ vì muốn chèn ép chúng ta, không cần để ý." Lôi Chấn Lân khinh thường cười nói.
"Vương Kiếm Thành đã liên lạc với cháu, nói rằng nguyện ý giúp chúng ta." Lôi Tuyết Kiều nói.
Lôi Chấn Lân liếc nhìn cô ấy một cái, nói: "Vương gia không có ý tốt. Hiện tại, ngoại trừ giám mục Tề, chúng ta không thể tin tưởng bất cứ ai!"
Lôi Tuyết Kiều không khỏi có chút khó chịu nói: "Tên họ Tề kia có bản lĩnh gì, chính là một kẻ cặn bã mà thôi! Mọi người đều tình nguyện tin anh ta chứ không tin cháu."
Lôi Chấn Lân cười ha ha nói: "Cháu còn nhỏ, không nhìn rõ nhiều thứ bẩn thỉu và hắc ám trên thế giới này, có lẽ mấy năm nữa cháu có thể hiểu được tại sao cha cháu, chú và ông nội cháu đều tin cậu ta như thế này!"
Lôi Tuyết Kiều chỉ có thể im lặng, sau đó có chút tức giận bĩu môi, cô ta nghĩ Vương gia tiến vào là chuyện tốt cho tàu thuyền Lôi thị.
"Lôi thiếu gia, hy vọng kết quả ngày hôm nay sẽ không làm chúng tôi thất vọng!" Lúc này một người phụ nữ bước ra, chính là Lý Toàn Chân, đại công chúa của Tài phiệt Thượng Tinh.
"Thật xin lỗi, chỉ sợ sẽ làm các người thất vọng." Lôi Chấn Lân liếc nhìn cô ta, cười nói.
Lý Toàn Chân cười nói: "Vậy, chỉ có thể ngồi chờ đợi con thuyền lớn Lôi thị này bị chìm xuống. Sau đó mọi người cùng chia đều lợi ích thôi.”