Vì vậy, hắn ta thường xuyên đi loanh quanh bên ngoài để mua một số món đồ xa xỉ mà mình thích, đồng thời hắn ta cũng sẽ đến các hộp đêm để cố tình tìm một cô gái mình thích.
Hôm nay Du Dương Tư vẫn đi ra ngoài như thường lệ.
Hắn ta dự định sẽ ăn một món xào thập cẩm (chop suey) rất đặc biệt, sau đó đến câu lạc bộ thể thao cao cấp để chơi gôn.
Món Chop Suey là món ăn vặt ven đường, chắc chắn không nằm trên bàn ăn của giới nhà giàu trong mắt người ngoài nhưng lại là món ngon thường thấy ở các con phố, ngõ hẻm.
Vừa lúc hắn ta no căng bụng bước ra khỏi quán nhỏ này, một người đàn ông đi về phía hắn ta, cười hỏi: "Là anh Du phải không?"
Du Dương Tư hơi sửng sốt, vừa định gật đầu, hắn ta lại phát hiện đối phương đã rút một con dao găm ra, thọc thẳng về phía bụng mình!
Nhưng Du Dương Tư dù sao cũng được Vọng Nguyệt Các huấn luyện, võ công cũng không hề yếu, hắn ta dùng tốc độ cực nhanh chặn cổ tay đối phương, trực tiếp bẻ gãy, sau đó đá tên kia bay ngược về phía sau.
"Cá nhỏ từ đâu tới, cũng muốn giết tao sao?" Du Dương Tư vừa nói vừa phong độ phủi tay áo, trên mặt lộ ra khinh thường nồng đậm nói như thế.
Vừa nói xong, hắn ta đã thấy thêm bốn người vây quanh mình, một tay đang sờ lưng rút ra một con dao rựa sắc bén.
Du Dương Tư cười lạnh, mấy con cá nhỏ này hắn ta dùng một tay cũng có thể hạ gục được.
Nhưng khi vừa định ra tay, hắn ta đã thoáng thấy hàng chục, hàng trăm người từ đầu đường cuối phố đổ ra, những người này vừa nhìn thấy hắn ta đã rút dao rựa ra khỏi người, lập tức lao về phía trước.
"Mẹ kiếp!"
Trước cảnh tượng rút dao hàng loạt này, đồng tử của Du Dương Tư co rụt lại tức thì.
Võ công của hắn ta còn chưa đạt đến mức có thể tự do ra vào giữa hàng vạn quân, bị bao vây bởi rất nhiều tên côn đồ giang hồ cầm dao như thế thì cũng dữ nhiều lành ít!
Không chần chừ thêm nữa, hắn ta nhấc chiếc ghế dựa bên cạnh lên, xô ngã đám côn đồ trước mặt rồi sải bước lao ra ngoài.
"Chém chết hắn!"
"Đừng để hắn thoát!"
"Các huynh đệ, hạ tử thủ cho tôi, không cần thiết phải lưu tình, nếu xảy ra chuyện gì, đại ca sẽ xử lý!"
Đám côn đồ gầm lên lao tới như thủy triều, dao rựa trên tay múa may, một mảnh đao kiếm sáng loá lên.
Dù sao võ công của Du Dương Tư cũng không hề yếu, hắn ta hạ gục sáu tên côn đồ đang cản đường mình, vừa định lao ra khỏi vòng vây thì đã nhìn thấy hơn chục người từ góc đường phía trước đi tới. Vừa nhìn thấy hắn ta đã vén quần áo lên, rút dao rựa ra, đôi mắt đỏ ngầu lao về phía trước!
"Chuyện gì vậy, sao đột nhiên có nhiều tên côn đồ nhắm vào mình như vậy?" trong lòng Du Dương Tư giật nảy lên, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều thì hàng chục tên côn đồ ở phía sau đã dùng dao rựa đuổi theo cách đó không xa.
Du Dương Tư bất đắc dĩ dựa vào địa thế né tránh trái phải, trong lòng thầm than thở, tư thế phog độ nhẹ nhàng kia đã không còn sót lại chút gì.
Bọn côn đồ cũng sẽ không khách khí với hắn ta, bọn họ đã nhận được lệnh tử hình từ Trần Bá Hạ, chỉ cần tìm được Du Dương Tư, bọn họ sẽ trực tiếp tìm cách chém chết hắn ta, ai chém chết hắn ta sẽ được thưởng tám triệu tiền mặt. Hơn nữa còn được thăng cấp trong câu lạc bộ.
Du Dương Tư tung ra hai cú đấm, vừa hạ gục hai tên côn đồ đã cảm thấy phía sau lưng ớn lạnh, quần áo của hắn ta bị dao rựa xé rách, da thịt cũng bị rạch toang, máu tươi lập tức chảy ra.
"Chém chết hắn!"
Đám côn đồ gầm lên giận dữ, người đông thế mạnh, tuy Du Dương Tư có vũ lực cao cường nhưng chúng không hề sợ hãi chút nào.
Du Dương Tư nghiến răng nghiến lợi, ôm đầu lao về phía trước, liên tiếp xô ngã mấy người, đồng thời lãnh thêm bốn nhát dao vào cánh tay và phía sau lưng, toàn thân chảy máu đầm đìa, chật vật không chịu nổi.