Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồ Phu ở bên cạnh nói: “Ngọc tướng lĩnh, ai cũng nói cô không thua kém gì đàn ông, thế nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, cô quá là mềm lòng nương tay rồi. Nếu như cô không thể ra tay thì cứ để tôi giết là được rồi, trên lưng tôi đã gánh hàng vạn mạng người tồi, tôi không quan tâm việc gánh thêm vài cái mạng nữa đâu.”

Lời của Đồ Phu cũng không phải là nói ngoa, dù sao thì anh ta cũng từng là tên đại ác nhân đã giết chết mấy vạn tù binh.

“Tề Đẳng Nhàn, anh không thể làm việc một cách quá tùy ý như vậy được!” Ngọc Tiểu Long không thèm để ý đến Đồ Phu mà lại nói với Tề Đẳng Nhàn bằng giọng nghiêm túc.

Tề Đẳng Nhàn đã sớm nghĩ đến việc sau khi Ngọc Tiểu Long biết được ý định này của hắn thì quá nửa là sẽ không đồng ý.

Vậy nên hắn hoàn toàn không nói trước với Ngọc Tiểu Long mà đã tự mình âm thầm hành động và lôi người đến đây rồi.

Oán Quỷ nói với Ngọc Tiểu Long: “Xin chào Ngọc tướng lĩnh, chúng tôi tiêu diệt thân xác của đám người đó cũng là chuyện tốt mà, có thể giúp bọn họ sớm ngày rời khỏi thế giới ngũ trược này và sớm ngày đi đến Tây Phương Cực Lạc, đây là siêu độ mà!”

Khóe miệng Ngọc Tiểu Long khẽ giật, cô ấy nhìn Oán Quỷ và nói: “Anh lại là ai nữa?!”

“Biệt danh là Oán Quỷ, tu sĩ của chùa Thảo Trĩ năm đó, có lẽ cô ít nhiều cũng biết một chút.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.

Vẻ mặt của Ngọc Tiểu Long có hơi trầm xuống.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhất định phải tiêu diệt toàn bộ Tiểu đội điềm gở, chính bởi vì bồi dưỡng ra bọn họ không hề dễ dàng cho nên bọn họ mới càng phải chết! Bọn họ chết ở đây, Triệu gia mới đau đớn, Phó lão mới có thể mượn cơ hội này để phản kích lại được.”

Ngọc Tiểu Long hít vào một hơi thật sâu và nói: “Đương nhiên là tôi biết chuyện đó, nhưng điều mà tôi suy nghĩ nhiều hơn là... Vốn dĩ chúng ta phải làm chuyện này trong bí mật mà, nếu như giết sạch bọn họ rồi, một khi sự việc bị bại lộ thì chúng ta sẽ không có cơ hội để quay đầu đâu, anh có biết điều đó không?”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói: “Đương nhiên là tôi đã từng nghĩ đến điều đó, rất có khả năng chúng ta sẽ bị chụp cho cái mũ là quân bán nước. Nhưng mà chuyện nên làm thì vẫn phải làm thôi!”

Chính vào lúc này, có một giọng nói truyền đến.

“Ngọc tướng lĩnh, nên giết thì cứ giết đi, bây giờ không phải là lúc để mềm lòng nương tay đâu.” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy có một người đàn ông trẻ tuổi, toàn thân nhếch nhác đi ra từ phía sau bức tường.

Người đàn ông đẹp trai rạng ngời, gương mặt có vài nét tương đồng với Trần Ngư.

Rõ ràng anh ta chính là Trần Liệt.

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng bất ngờ: “Cô đã cứu được người ra rồi à?”

Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Phải, nhưng có thể đưa anh ta rời đi an toàn hay không thì còn phải xem tiếp theo đây chúng ta sẽ làm như thế nào nữa!”

Trần Liệt ho khan hai tiếng, trong mũi có máu tươi chảy ra, rõ ràng là trước khi được Ngọc Tiểu Long giải cứu thì anh ta đã phải chịu sự đối xử không mấy đàng hoàng.

“Sở dĩ chúng ta có thể đứng cùng một chỗ chính là bởi vì chúng ta có cùng chung một kẻ địch, nếu như kẻ địch đã đem một cơ hội tốt để làm đau bọn chúng đến ngay trước mắt chúng ta thì tại sao chúng ta lại không tận dụng nó chứ?” Trần Liệt nói với Ngọc Tiểu Long.

Ngọc Tiểu Long không nói gì nữa, hiển nhiên là đã ngầm đồng ý với suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn.

Cô ấy đi ở phía trước để dẫn đường, sau khi đi được vài bước, cô ấy nói: “Lòng tham của anh quá lớn, đừng có nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, bọn họ đều là những người tinh nhuệ nhất trong số tinh nhuệ đấy!”

Sau khi nói xong lời này, khi đi tới trước mặt một chiếc container được che lại bằng vải chống thấm, cô ấy móc chìa khóa ra và mở chiếc container ra.

Tề Đẳng Nhàn nhìn kĩ một cái, ở bên trong đó toàn là những trang bị tinh vi.

“Đây đều là hàng của Đức cả đấy, hơn nữa còn có được thông qua con đường không bình thường, cứ yên tâm mà dùng.” Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói, cô ấy đi vào đầu tiên, lấy một cái áo chống đạn lên rồi bắt đầu mặc lên người.

Dạ Ma nói với giọng khinh thường: “Ông đây không mặc mấy cái thứ đồ chơi đó đâu, kẻ nhát gan mới mặc nó thôi!”

Đồ Phu lại nói với giọng chế nhạo: “Chỉ có kẻ ngốc chưa từng ra chiến trường mới nói ra những lời như vậy thôi! Cậu không mặc thì chờ bị bắn chết là được rồi.”

Sau khi nói xong lời này, anh ta cũng cầm lấy một cái áo chống đạn cỡ lớn và mặc lên người mình, cơ mà bởi vì dáng người quá mức mập mạp nên khó tránh khỏi trông có hơi buồn cười và kì quặc.

Dạ Ma khoanh hay tay lại, cười khẩy với vẻ khinh thường và quay đầu sang một bên.

Nhưng lại nhìn thấy cái tên Oán Quỷ cũng đang ngoan ngoãn mặc áo chống đạn vào, lại còn chọn một chiếc mũ sắt vô cùng kín đáo, cả cái mũ được phủ kín bằng sắt thép, chỉ có chỗ trước mắt là có một tấm kính chống đạn, trông có hơi giống với đồ dùng của thợ hàn.

“Lại là một tên nhát gan!” Dạ Ma lại khinh thường thêm lần nữa và lại quay đầu sang hướng khác.


Lần này, anh ta lại nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã cởi áo ngoài ra và mặc chiếc áo gilê chống đạn bằng gốm lên người, sau đó buộc chiếc nẹp bảo vệ chân vào và lúc này còn đang với tay ra để lấy chiếc mũ sắt chống đạn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK