Tề Đẳng Nhàn nổi tiếng là tên tội phạm có máu mặt trên thế giới, ít nhiều mọi người đều từng nghe tên hắn một lần.
Ở Hoa Quốc, ai cũng biết hắn đã giết chết tên Tạ Cuồng Long, một nhân vật quan trọng, bị Hoa Quốc liệt vào danh sách tội phạm truy nã nguy hiểm cấp SSS, mức độ nguy hiểm cao hơn Hồng Thiên Đô một bậc.
Mỹ Quốc thậm chí điều động Cơ quan Tình báo Trung ương CIA điều tra tìm kiếm Tề Đẳng Nhàn, giúp hắn xin tị nạn chính trị.
Dù gì Tề Đẳng Nhàn cũng là một thành viên trực thuộc Bộ Chính trị nên về mặt chính trị quốc tế vẫn có giá trị.
Nguyên nhân sâu xa của việc này là do Tề Đẳng Nhàn làm việc trong tập đoàn Trần thị, dùng tên giả Tề Thiên, lý lịch đằng sau được nguỵ tạo tỉ mỉ.
Không cần nghi ngờ sức ảnh hưởng của Trần gia ở Nam Dương, bọn họ làm việc quyết đoán dứt khoát, ít khi phạm phải sai lầm. ư
Hiện tại CIA điều tra lý lịch Tề Đẳng Nhàn chỉ được đến vậy, muốn tra thêm cũng không thể.
"Xin chào Trần tổng". Tề Đẳng Nhàn nhìn Trần Tiên Hà, giọng điệu tự nhiên, chủ động bắt tay với ông ta.
"Ồ, xin lỗi cậu, cậu còn trẻ quá, không đủ tư cách bắt tay tôi". Trần Tiên Hà chẳng nể nang gì mà gạt tay hắn ra, chỉ vào chiếc ghế cạnh đó: "Ngồi đi".
Cả trong lẫn ngoài phòng ăn đều bị bao vây bởi binh lính được trang bị vũ khí, họ là thuộc hạ của Mạc Khang.
Khi Trần Ngư đến Quang Dương, Trần Tiên Hà không đích thân tiếp đón cô mà âm thầm chuẩn bị bữa tiệc này, mời thêm Mạc Khang tới dự tiệc, ông ta muốn thị uy và cảnh cáo cô.
Trần Ngư muốn xoá bỏ địa vị của ông ta ở Quang Dương này sao, phải xem cô ta có đủ bản lĩnh không đã!
Ở miền bắc Hoa Quốc này, nhiều tiền cũng không có chỗ dùng, nhiều người và nhiều súng mới là vua!
Ở thời đại này, vũ lực chưa chắc đã hữu dụng. Nhưng vũ lực cường đại thì chắc chắn rất đáng sợ.
Ví dụ như tình hình hiện tại, Tề Đẳng Nhàn bị kẹp giữa Mạc Khang và Trần Tiên Hà, chỉ cần hắn có ý đồ, chắc chắn sẽ bị người của Mạc Khang trừ khử trong nháy mắt.
Trần Tiên Hà cười nói với Trần Như: "Cháu gái, sao cháu lại đi xa ngàn dặm đến Nam Dương xa xôi này thế?".
Trần Ngư gắp thức ăn vào bát, nhàn nhạt hỏi: "Chú biết mà còn hỏi làm gì? Trang sức Trần thị ở đây kinh doanh không mấy ổn định, cháu đến khảo sát nguồn thu mua đá thô".
Thị trường chính của Trang sức Trần thị là thành phố Nam Dương, thị trường phụ là Hương Sơn. Nếu không phải vì những tin đồn thất thiệt ập lên đầu thì năm nay tập đoàn Trần thị đã nhắm tới thị trường nội địa Hoa Quốc rồi.
Trần Tiên Hà cười nói: "Cháu đó, phải chú ý an toàn. Hoa Quốc không thể so với Nam Dương được. Tình hình rối ren, ra ngoài cháu nhất định phải đi cùng vệ sĩ đó".
Những lời này lành ít dữ nhiều, vừa cảnh cáo vừa uy hiếp Trần Ngư.
Trần Ngư gật đầu nói: "Cảm ơn chú nhắc nhở, cháu tự bảo vệ mình được mà".
Từ đầu đến cuối, Mạc Khang yên lặng dùng bữa không hé nửa lời.
Anh ta đã hiểu được tình hình hiện tại, Trần Tiên Hà hôm nay đến đây hơn phân nửa là muốn ra oai với Trần Ngư. Anh ta chỉ cần ngồi một chỗ là đủ rồi, không cần nhiều lời vô ích.
"Quản lý Tề hết sức cẩn thận, muốn giữ mạng ở chỗ này quan trọng phải khiêm nhường, tọc mạch sâu quá dễ sẽ dễ bị trừ khử". Trần Tiên Hà vừa nói vừa nhìn Tề Đẳng Nhàn, ánh nhìn đầy trêu tức và khinh miệt.
Tề Đẳng Nhàn đến đây dưới danh nghĩa quản lý Trang sức Trần thị, vốn dĩ không quan tâm đến chuyện này.
Hơn nữa, ông ta sẽ không vô duyên vô cớ gây sự với hắn. Bởi vì hắn biết rõ mục đích của Trần Ngư khi cô đến đây. Hai người họ là người một nhà, cho dù muốn gây sự với hắn thì cũng phải có lý do.
Trong mắt ông ta, Tề Đẳng Nhàn chỉ là con cờ của Trần Ngư, không hơn không kém. Ông ta nghĩ chắc hẳn Trần Ngư muốn Tề Đẳng Nhàn chết dưới danh nghĩa người quản lý tên là Tề Thiên ở đây, sau đó đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu hắn ta để dễ dàng ra tay/
Đối với lời nói vô nghĩa của Trần Tiên Hà, Tề Đẳng Nhàn đương nhiên nghe tai này lọt tai kia.
Trần Ngư nghiêng đầu, thấp giọng hỏi hắn: "Oa, không ngờ anh nhịn được đến mức này, anh sẽ không giết ông ta đấy chứ?".
Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng hiểu vì sao Trần Ngư nói cô là Hạng Vũ, Trần Tiên Hà là Lưu Bang... dám gán cho hắn danh côn đồ!
Bữa tiệc kết thúc, Trần Ngư liền nói với Trần Tiên Hà: "Chú à, mong chú có thể kiểm tra kĩ nguồn thu mua đá thô một chút. Nếu bây giờ nguồn cung đứt gãy, chúng ta lấy đâu ra sản phẩm để kinh doanh chứ?".
Trần Tiên Hà cười xoà, nói: "Cháu gái cứ yên tâm, dù sao chú cũng là người của Trần gia, đóng góp hết sức mình vì gia tộc là lẽ đương nhiên rồi".
Trần Ngư mỉm cười nói: "Cháu cảm ơn chú nhiều lắm! Vậy chúng cháu xin đi trước, không làm phiền hai người nữa".