Tạ Thiên Tiều là một người đàn ông có thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn, hơn nữa còn phong độ ngời ngời.
Hắn ta vừa mới xuất hiện đã làm lu mờ gần như tất cả những người đàn ông đang có mặt ở trong bữa tiệc hôm nay.
Chuyện này cũng rất bình thường thôi, những tên dế nhũi cả ngày trốn trong Quang Dương để làm ăn phi pháp này sao có thể so với những cậu ấm có xuất thân từ những gia tộc lớn ở Bắc Kinh cơ chứ?
Tạ Thiên Tiều vừa mới xuất hiện trên sân khấu đã ngay lập tức thu hút những tràng pháo tay như sấm, tất cả những người đẹp đang có mặt ở đó đều nhao nhao ném cho hắn ta những ánh nhìn quyến rũ, hy vọng có thể giành được sự chú ý của hắn ta.
Có điều, ánh mắt của Tạ Thiên Tiều lại chỉ dừng lại trên người Trần Ngư trong vòng vài giây.
“Hắn ta nhìn trúng cô rồi.” Tề Đẳng Nhàn khẽ giọng nói.
“Không phải rất bình thường sao?” Trần Ngư ngồi vắt chân và nói với giọng bình tĩnh giống như một vị nữ vương đang kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay vậy.
Tề Đẳng Nhàn định nói cô ấy tự luyến nhưng lại cảm thấy hình như người ta cũng có tư cách để tự luyến mà, dù sao thì ngay cả hắn cũng thích ngắm nhìn cô ấy!
Sau khi lên sân khấu, Tạ Thiên Tiều đón lấy chiếc micro trong tay Chu Quang Vinh và mở miệng nói ra những lời khá là quang minh chính đại, nói cái gì mà quỹ từ thiện Tạ thị nhất định sẽ không phụ lòng yêu mến của mọi người, vả lại hắn ta sẽ giám sát chặt chẽ từ đầu đến cuối khoản quyên góp này vân vân.
Đợi đến khi kết thúc việc phát biểu, Tạ Thiên Tiều ném chiếc micrô đi, mỉm cười rồi cầm một ly sâm panh lên và đi về phía Trần Ngư.
Trần Ngư khẽ cúi đầu và mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Đừng bị vẻ ngoài sắc nước hương trời của cô gái này đánh lừa, nếu như cô ấy thực sự muốn động tay giết người thì cô ấy sẽ không thèm chớp mắt đâu.
Trần gia có thể thống trị Nam Dương nhiều năm như vậy, mà Trần Ngư lại có thể được nâng lên địa vị cao như thế, không thể nào có chuyện cô ấy không có tài năng được!
“Cô Trần, chào mừng cô đến với Quang Dương!” Tạ Thiên Tiều vừa mới bước đến đã nói chuyện với giọng điệu của một người chủ.
“Anh Tạ, hình như chúng ta đâu có tiếp xúc gì với nhau đâu nhỉ?” Trần Ngư đứng dậy và nhàn nhạt hỏi.
Tạ Thiên Tiều nói: “Chưa từng tiếp xúc, cơ mà tôi đã say mê cô Trần đây từ lâu rồi! Vậy nên, hôm nay chỉ vừa mới gặp cô thôi mà tôi đã có cảm giác thân thiết như gặp lại bạn cũ rồi vậy.”
Chu Quang Vinh đi theo phía sau Tạ Thiên Tiều một cách rập khuôn, một người đường đường là ông chủ lớn của tập đoàn n Đặc như anh ta đây bây giờ đã biến thành tay sai rồi.
Hai người Đan Liệt và u Mặc lại đi theo phía sau Chu Quang Vinh.
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên phát hiện u Mặc đã lén lút nháy mắt với mình, giống như đang cảnh cáo hắn rằng có nguy hiểm vậy.
“Xem ra cô ta vẫn chưa mất hết lương tâm, dù sao thì cô ta cũng là em gái của Lục đại ca mà.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
u Mặc thấy Tề Đẳng Nhàn thờ ơ với ánh mắt của mình thì trong lòng không khỏi hừ lạnh một cái, thế thì kệ cho hắn tự tìm đường chết là được rồi!
Chu Quang Vinh vẫn luôn duy trì sự cảnh giác đối với Tề Đẳng Nhàn, anh ta biết Tề Đẳng Nhàn là một cao thủ có thể chiến thắng Đan Liệt, thậm chí còn có thể đánh chết Cha Si, vậy cho nên nhất định phải bảo đảm an toàn cho Tạ Thiên Tiều.
Trong ngoài hội trường đều là những nhóm vũ trang nghe theo hiệu lệnh của anh ta, chỉ cần đảm bảo rằng Tề Đẳng Nhàn không thể bắt được Tạ Thiên Tiều ngay lập tức thì Trần Ngư chẳng qua cũng chỉ là con cá chết trên thớt gỗ mà thôi.
Trần Ngư cười cười và nói: “Cách bắt chuyện của anh Tạ thật là lỗi thời, tôi không có gì để nói với anh Tạ đây cả!”
Việc Trần gia bị ép đến bước đường này cũng không thể nói là không có quan hệ gì với Tạ gia cả.
Tạ gia chính là đội quân mạnh nhất trong phe phái của Triệu gia!
“Hôm nay tôi đến gặp cô Trần chính là vì muốn cùng cô Trần đây biến chiến tranh thành tơ lụa, không biết cô Trần có bằng lòng cho tôi cơ hội này hay không?” Tạ Thiên Tiều vừa cười vừa hỏi.
“Thật là ngại quá, tất cả những gì mà các người đã làm ra với Trần gia, tôi không thể nào tha thứ được.” Trần Ngư sầm mặt nói.
Sau khi nói xong lời này, cô ấy làm ra tư thế chuẩn bị rời đi.