Lúc này quản lý Lôi và một ông lão mặc quần áo thời Đường cầm la bàn đi đến.
Lôi Thiên Tứ lập tức nói với Tề Đẳng Nhàn: "Vị này chính là đại sư phong thủy Từ tiểu thư mời đến từ đế đô, trưởng lão của Hiệp hội phong thủy Hoa Quốc, Ngô Quốc Hoa."
Ở Hoa Quốc, Ngô Quốc Hoa đúng là tương đối nổi danh trong những ông trùm của giới phong thủy, nhưng ông ta nói là thời trẻ sửa đổi âm trạch cho quá nhiều quan lớn và quý nhân, tiết lộ thiên cơ vì thế đã sớm đóng la bàn quy ẩn giang hồ nhiều năm.
Lần này Từ Ngạo Tuyết đã ra giá cao, thậm chí còn vận dụng nhân mạch của Triệu gia mới có thể mời Ngô Quốc Hoa một lần nữa tái xuất giang hồ.
Ngô Quốc Hoa vừa đến, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi, kinh ngạc nói với Lôi Thiên Tứ: "Đây chính là kỳ nhân đã ở nhà họ Lôi ba ngày mà ngài Lôi nói sao?"
Lôi Thiên Tứ lắc đầu nói: "Không phải."
"Hí…" Ngô Quốc Hoa hít khí lạnh: "Còn trẻ như vậy đã đạt được thế như thế? Xin hỏi là làm chính trị hay luyện võ?"
Tề Đẳng Nhàn cũng biết phong thủy có "Vọng, Văn, Vấn, Thiết", Ngô Quốc Hoa này vừa đến đã cảm giác được hắn có khí thế mạnh mẽ, hiển nhiên thật sự là người có trình độ chứ không phải loại lừa đảo cầm la bàn rêu rao khắp nơi.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, chắp tay nói: "Luyện võ."
Ngô Quốc Hoa không khỏi khen ngợi nói: "Thật khó tin! Tuổi còn trẻ như vậy đã có khí thế bậc này, lão phu cũng chỉ thấy qua mấy người…Hơn nữa, cậu còn trẻ như vậy mà luyện võ đã đạt đến cảnh giới cao thủ gặp thần không loạn?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ngài Ngô cũng hiểu võ đạo?"
Ngô Quốc Hoa lắc đầu nói: "Không hiểu, nhưng tôi có thể xem. Cao thủ giống như cậu đây, khí thế mạnh mẽ, sức mạnh khủng bố, tinh, khí , thần tựa như khói gặp gió lốc mà lên, không thể ngăn cản. Nếu đặt ở cổ đại thì phải là nhân vật như Trương Tam Phong, Đạt Ma, chẳng sợ chết, cho dù có chết cũng để lại kim thân."
Từ Ngạo Tuyết biết Ngô Quốc Hoa là một bậc thầy phong thuỷ, nghe ông ấy đánh giá về Tề Đẳng Nhàn như thế chỉ biết thầm sợ líu lưỡi.
Cô ta không chịu được, quan sát Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới mấy lần, nhìn kiểu gì cũng thấy người này không giống người có thể sánh ngang với người tài thời xưa, hắn chỉ đơn giản là một tên côn đồ mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết, cười nói: "Sao sếp Từ lại nhìn tôi như vậy? Chúng tôi đều là những người hiểu rất rõ mà, cô không thấy Ngô đại sư nói hơi quá à?"
Mặt Từ Ngạo Tuyết tối sầm lại, lời nói của Tề Đẳng Nhàn nghe có vẻ rất bình thường, nhưng cô ta thừa biết nó có bao nhiêu sự bất thường trong đó!
Lôi Thiên Tứ nói: "Chuyện này để sau hãy nói, Ngô đại sư, rốt cuộc tình huống bây giờ là sao? Có thể nói rõ cho tôi biết không?"
Ngô Quốc Hoa im lặng hồi lâu, nói: "Một người tài giỏi ở Hương Sơn lập mô hình chôn cất rồng trong núi và biển, biệt thự nhà họ Lôi chiếm lấy vị trí tốt nhất của mảnh đất để xây nhà. Với sự chống đỡ của các ông chủ lớn ở thủ đô, cứ như thế xưng là rồng đích thực của Hương Sơn được sao!"
"Hả... " Lôi Thiên Tứ nghe những lời này thì cảm thấy ngạc nhiên.
"Bẫy này được sắp đặt rất thâm thúy. May mắn lúc đó có một người tài cao ở lại nhà ông ba ngày, nếu không tình hình của nhà họ Lôi sẽ còn tồi tệ hơn bây giờ!" Ngô Quốc Hoa nghiêm mặt nói, trông không giống như đang đùa.
Ngô Quốc Hoa nói thêm: "Người tài giỏi này ngày xưa là Bồ Tát chuyển kiếp, giống các cao nhân như Trương Đạo Lăng, Trương Tam Phong và Vương Dương Minh, khí thế của anh ta hiện tại tạm thời đã kiểm sát được mô hình chôn rồng trong núi và biển."
Lôi Thiên Tứ hỏi: "Tình hình sát khí phong thuỷ này có thể giải trừ được không? Còn nữa, tôi có thể tìm người tài cao ấy ở đâu..."
Ngô Quốc Hoa đưa tay chỉ vào Tề Đẳng Nhàn, nói: "Đây là một bậc thầy đã tu luyện võ công cao cường, máu của cậu ta dâng lên như thuỷ triều, sức khỏe có thể so sánh với Đức Phật thích môn, đạo môn chân nhân, cậu ta mà canh giữ nhà các ông, thì không tà ma nào có thể vào được."
Ngay tức khắc Lôi Thiên Tứ nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt sáng rực. Từ Ngạo Tuyết nghe thấy lời khen của Ngô Quốc Hoa, sắc mặt càng trở nên khó coi. Nếu Tề Đẳng Nhàn thực sự có năng lực như thế, không phải hắn sẽ rất quan trọng với nhà hộ Lôi sao? Vậy thì ý nghĩ đến nhà họ Lôi để "trộm tháp" của cô ta khả năng sẽ bị tan thành mây khói, lại còn bị Tề Đẳng Nhàn kìm hãm.
Lôi quản gia thoáng nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói với Lôi Thiên Tứ: "Ông chủ, cả đời tôi luyện võ công nên khả năng phân biệt cũng khá tốt. Nhưng với mắt nhìn đấy của tôi, tôi cũng không thể biết được trình độ võ công của giám đốc Lý cao tới mức nào, những gì Ngô đại sư nói cũng không sai."
Lôi Thiên Tứ cười mỉm nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: "Giám đốc Lý đã đưa Phật về phương Tây rồi, hay là giúp nhà họ Lôi chúng tôi đi?"
Tề Đẳng Nhàn thoáng gật đầu, nói: "Tất nhiên không thành vấn đề rồi, trước đây nhà họ Lôi đã dồn sức phục vụ cho đất nước, tôi rất khâm phục, giúp đỡ cũng là điều tôi nên làm thôi."
Dưới sự dẫn dắt của Ngô Quốc Hoa, một đoàn người rời khỏi biệt thự nhà họ Lôi, đến một nơi gần đỉnh núi.