Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bá Hạ nghe xong lời Tề Đẳng Nhàn nói, không khỏi cau mày, trầm tư hỏi: "Những người này hiện tại ở đâu?"

Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông muốn hỏi tôi địa chỉ cụ thể thì lại là một khoản phí thông tin khác!”

Nhưng Trần Bá Hạ cười nhạo một tiếng nói: "Không hỏi cậu cũng không sao, lấy thực lực của Hương Sơn Long Môn chúng ta, còn không tìm được chỗ dừng chân của thằng nhóc này sao?"

Tuy nhiên, Trần Bá Hạ không khỏi thắc mắc tại sao Tề Đẳng Nhàn lại bán một thông tin quan trọng như vậy cho ông ta.

Mâu thuẫn giữa hai người có thể nói là rất sâu, thuộc loại không thể giải quyết được, nếu bị đá ra khỏi Long Môn thì sẽ là chuyện tốt đối với đối phương.

Theo Trần Bá Hạ, Tề Đẳng Nhàn không có lý do gì để giúp ông ta.

"Tôi có chút tò mò, vì sao cậu lại truyền cho tôi một tin tức như vậy? Mối quan hệ giữa chúng ta không có đường hoà hoãn!" Trần Bá Hạ cười lạnh nói.

"Cuộc chiến giữa chúng ta sẽ kết thúc tại buổi họp báo của Lôi gia. Vì vậy, tôi không có gì phải lo lắng cả."

"Sở dĩ tôi nói cho ông biết, là bởi vì cái tên Du Dương Tư này quá kiêu ngạo, tôi nhìn không quen."

“Ở Tổng hội Long Môn, dù sao tôi cũng phải nể mặt của hội trưởng Lý Hà Đồ, cho nên bản thân không thể tự mình ra tay!”

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nhìn Trần Bá Hạ, không hề cố kỵ mà nói thẳng mục đích của mình.

Trần Bá Hạ nghe xong cũng thật sự sửng sốt, sau đó nói: "Mời trở về đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu!"

Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều, chắp tay với Trần Bá Hạ, cười nói: “Trần đà chủ, vậy tôi đi trước, sau này nếu có tin tức tốt gì, tôi sẽ bán cho ông đầu tiên!"

Trần Bá Hạ lạnh lùng nói: "Không tiễn!"

Tề Đẳng Nhàn cầm theo ba khối vàng và vui vẻ rời khỏi chỗ Trần Bá Hạ.

Anh biết Trần Bá Hạ nhất định sẽ không thể ngồi yên, hiện tại Hà gia rơi vào hố quá lớn, thiếu đi nguồn tài chính lớn hậu thuẫn, tổng hội Long Môn lại đúng vào lúc mấu chốt này nhắm vào ông ta, cho nên ông ta nhất định phải nghĩ biện pháp đánh trả.

Dù sao Trần Bá Hạ đã điều hành Hương Sơn Long Môn nhiều năm như vậy, ông ta vẫn không thiếu dũng khí đối đầu với tổng hội.

"Nghé con khốn kiếp, dám giở trò bẩn thỉu với tôi, lại còn muốn chứng cứ? Để xem mày chết thế nào!" trong lòng Tề Đẳng Nhàn liên tục cười lạnh, đi thẳng đến tiệm cầm đồ bán vàng, đổi lấy tiền mặt nhét vào thẻ ngân hàng.

Ba khối vàng này bán đi cũng không được nhiều, tổng cộng là một triệu tệ, nhưng anh vẫn rất hài lòng, dù sao ngày hôm qua anh đã bán ổ cứng cho Trần Bá Hạ và lấy được đủ 800 triệu tệ.

Sau khi Trần Bá Hạ thấy Tề Đẳng Nhàn rời đi, vẻ mặt ông ta âm trầm lập tức gọi tâm phúc đến họp.

Ông ta nhanh chóng lấy ảnh Du Dương Tư ra nói: "Các anh em, dạo này phải vất vả một chút, chú ý người này ở bên ngoài giúp tôi!"

"Một khi tìm được tung tích của người này, lập tức báo cáo lại, sau đó triệu tập anh em đến chém chết hắn ta."

“Ai có thể cung cấp manh mối hoặc chặt đầu người này sẽ được thưởng tám triệu tiền mặt!”

Trần Bá vừa ra lệnh, các thành viên Hương Sơn Long Môn lập tức hành động, đồng thời gọi điện thoại cho Mạnh Thiên Sanh, nhờ Mạnh Thiên Sanh vận dụng một chút sức mạnh của Hồng bang tới trợ giúp.

Mạnh Thiên Sanh không cần phái người đi giết Du Dương Tư, chỉ cần cung cấp manh mối cho ông ta, ông ta có thể giao việc giết chóc cho thủ hạ của mình.

Kể từ đó, cảnh sát trưởng Hoắc của Hương Sơn bỗng cảm thấy áp lực công việc tăng lên một cách khó hiểu...

Du Dương Tư không phải là người có thể rảnh rỗi ở cùng mấy ông già, hắn ta mới ba mươi tuổi, đúng lúc đang tuổi trẻ khoẻ mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK