"Mẹ nó, thật sự là đi dạo trước quỷ môn quan một vòng!"
“Nếu mình không phản ứng nhanh, không vội vã đánh con khốn Giang Khuynh Nguyệt kia, có lẽ bây giờ mình đã thành một cái xác rồi.”
"Quả nhiên là họ Tề yêu tiền, mình đoán đúng rồi..."
Cho đến khi tổng giám đốc Vương không nhìn thấy bóng dáng Tề Đằng Nhàn nữa, ông ta mới dừng bước chân, sau đó từ từ thở ra một hơi dài.
"Con đàn bà khốn nạn vừa gọi cho mình kia đâu phải là muốn mượn đao giết người, rõ ràng là muốn hại chết mình! Quay đầu lại mình sẽ phong sát cô ta!"
Tổng giám đốc Vương vẫn còn sợ hãi, cảm thấy mình bị hãm hại.
Nghĩ tới tấm thẻ đen kia, ông ta vẫn cảm thấy có chút đau lòng, đương nhiên ông ta có thể báo mất thẻ, nhưng ông ta sợ nếu báo mất thẻ, ngày mai đầu của ông ta cũng sẽ báo mất theo.
Tiền bạc là vật ngoài thân, đối với mạng sống mà nói thì nó chẳng có giá trị gì... Tổng giám đốc Vương chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách này.
Mặc dù tổng giám đốc Vương đã rời đi, nhưng Giang Khuynh Nguyệt vẫn chân thành xin lỗi Từ lão quái: "Đạo diễn Từ, rất xin lỗi, là tôi quá tùy hứng!"
Nhưng Từ lão quái cho rằng đây là chuyện tốt, nhân họa đắc phúc, nếu hôm nay em gái cao kều tham gia bữa tiệc, tổng giám đốc Vương muốn làm gì đó với cô ấy thì chắc chắn ông ấy sẽ không ngăn cản được, lúc đó mới thực sự xảy ra chuyện lớn. Hơn nữa, hôm nay em gái cao kều không tham gia bữa tiệc này cũng rất tốt, ít nhất cuối cùng sự việc cũng được giải quyết “hòa bình”, chẳng qua cái giá phải trả để mua được hòa bình này tương đối đắt.
"Tuy rằng tôi không biết vì sao tổng giám đốc Vương lại buông tha cô, nhưng cô để cho tên ăn bám cô đánh tôi, chuyện này còn chưa xong đâu!"
Mặc dù giám đốc Từ rất ngạc nhiên khi thấy tổng giám đốc Vương đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, rồi bỏ chạy trong chớp mắt, nhưng ông ta vẫn nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, giận dữ hét lên với hai người Tề Đằng Nhàn và Giang Khuynh Nguyệt.
Ông ta là người làm việc cho Hướng Vấn Thiên, Hướng tiên sinh, nhưng lại bị một tên ăn bám của một diễn viên mới ra mắt đánh, nếu sự việc truyền ra, ông ta có còn là người hay không? Từ đây về sau, liệu có phải ai cũng có thể nhảy múa trước mặt ông ta hay không?
Từ lão quái vội vàng bước tới, cười nói với giám đốc Từ: "Giám đốc Từ, quên đi, tổng giám đốc Vương cũng không để ý chuyện này, ông cũng đừng tức giận nữa!"
Giám đốc Từ chỉ vào má mình, cười lạnh: “Đạo diễn Từ, ông nhìn mặt tôi xem, đây là do tên ăn bám kia đánh đấy! Tổng giám đốc Vương không truy cứu thì tôi sẽ không truy cứu nữa? Từ khi tôi đi theo Hướng tiên sinh tới nay, không ai dám đánh tôi cả!"
Từ lão quái thầm mắng chửi trong lòng: “Hướng tiên sinh so với ông cụ Quý và ông cụ Lôi chỉ xem như là một con tôm nhỏ, ông cũng đừng hãm hại ông ta…”
Giám đốc Từ lấy điện thoại di động ra, cười lạnh nói: “Tôi sẽ gọi người anh em của Hướng tiên sinh tới đây, tên ăn bám kia, tôi muốn xem cậu có đủ can đảm để đánh tôi nữa không!”
Từ lão quái sợ đến mức vội vàng đưa tay đề điện thoại di động của giám đốc Từ xuống, lắc đầu nói: "Không được!"
Khi Tề Đằng Nhàn nghe thấy hai từ này được hét lên bởi một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, hắn không khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên, thậm chí toàn thân hắn còn nổi lên một tầng da gà mà chỉ khi dự cảm được nguy hiểm mới xuất hiện.
"Xem ra là do gần đây lái xe tốc độ quá nhanh, lời nói bình thường của người ta mà mình cũng hiểu sai!" Tề Đằng Nhàn lắc đầu, cảm thấy mình nhất định không thể tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng bị thần thú 404 theo dõi.
Giám đốc Từ nói: "Đạo diễn Từ, ông đừng ngăn cản tôi. Hôm nay tôi muốn mạng chó của cậu ta, không ai có thể ngăn cản được!"
"Không phải... Tôi sợ Hướng tiên sinh..." Từ lão quái sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói.
"Ha ha, ông sợ Hướng tiên sinh giết người hay sao? Không sao, Hướng tiên sinh sẽ không quan tâm đến chuyện nhỏ như vậy!" Giám đốc Từ xua tay, căn bản không nghe hết lời nói của Từ lão quái.
Ông ta vừa định gọi điện thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đậu gần đó, khi nhìn thấy biển số xe, ông ta không khỏi ngẩn người, sau đó vui mừng khôn xiết.