“Được rồi, mười phút đã qua!”
Chương Tử Long nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, đứng dậy khỏi chiếc ghế, s để mấy bảo vệ đang đứng ngoài cửa tiến vào.
Mấy nhân viên bảo vệ cầm theo côn cao su trong tay, khuôn mặt không cảm xúc đi tới, côn cao su bị bọn họ vỗ nhẹ vào tay của mình phát ra từng đợt tiếng vang rất có tiết tấu.
Chương Tử Long híp mắt cười lạnh nói với Tề Đẳng Nhàn “Bây giờ cậu muốn tự mình quỳ xuống giơ tay chịu trói hay phải để tôi ra lệnh một tiếng đây?”
“Tôi nói rồi mà, tên nhãi này chính là cáo mượn oai hùm mà thôi, sao có thể gọi được cho thị trưởng Hoàng chứ!”
“Giám đốc Chương đừng có bỏ qua cho tên ngốc mơ mộng hão huyền này, nhất định phải khiến hắn trả giá thật đắt, không thì về sau không biết có còn con chó con mèo nào cũng dám tới đây gây phiền toái đâu.”
“Đúng vậy, lấy hắn làm gương xem xem về sau còn ai dám tới ngân hàng của chúng ta gây sự?!”
Chương Tử Long đối mặt nói với Tề Đẳng Nhàn “Cậu nghe rõ rồi đi? Tôi cho cậu thời gian ba giây để suy xét.”
Tề Đẳng Nhàn không nói gì, chỉ yên lặng đứng dậy.
Chương Tử Long mắt lạnh quát lên với bảo an “Đánh cho tôi!”
Mấy bảo vệ cầm theo côn cao su lập tức xông lên, nhưng ở ngay thời điểm khẩn cấp như vậy bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống to từ ngoài cửa.
“Tôi xem ai dám!”
Nhóm nhân viên sau khi nghe thấy âm thanh này vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Tôn Hưng Chương đen mặt từ bên ngoài đi tới.
“Chủ tịch Tôn, ngài tới rồi sao, ở đây có tên ngốc không biết từ đâu tới gây sự, giám đốc Chương đang chuẩn bị dạy dỗ hắn….”
“Chủ tịch Tôn tới vừa đúng lúc, giám đốc Chương đang lập uy cho chúng ta, ngài mau mau khen ngợi ngài ấy một chút!”
Chương Tử Long vẫy vẫy tay với các nhân viên bảo an để bọn họ dừng tay lại, sau đó đứng dậy khom lưng với Tôn Hưng Chương một cái “Chủ tịch, ngài đã tới!”
Mặt Tôn Hưng Chương đen lại, lạnh lùng nói “Sao lại thế này?!”
“Tên ngốc này không biết từ đâu ra tới ngân hàng mơ mộng gây sự, hiện tại chủ tịch Tôn tới rồi, tôi xem hắn định xử lý việc này như thế nào!”
“Nên mơ mộng đều đã cho hắn mơ rồi, ở trước mặt chủ tịch Tôn tôi xem hắn còn định mơ mộng thêm cái gì nữa đây!”
Chương Tử Long rút một điếu thuốc đưa cho Tôn Hưng Chương, sau đó cười ha hả nói “Chủ tịch, không biết tên ngốc này do tập đoàn Kiều thị tìm từ đâu đến muốn tôi cho vay tiền xong còn đánh trợ lý của tôi, tôi đây đang chuẩn bị dạy dỗ lại hắn không phải sao?”
“Tên nhãi này làm bộ làm tịch gọi điện thoại cho thị trưởng Hoàng, một bộ dáng ông trời là lão đại hắn là lão nhị thật sự không còn gì có thể mơ hơn được nữa.”
“Cũng không biết tên nghèo hèn này từ đâu tới mà tràn đầy tâm hư vinh như vậy, quả thực quá buồn cười!”
“Chủ tịch, ngài cũng không cần phải tức giận làm gì, tôi lập tức dạy dỗ lại tên ngốc này, cho hắn biết kết cục khi đắc tội với ngân hàng Trung Hải của chúng ta.”
Vừa nói chuyện vừa chỉ chỉ vào Tề Đẳng Nhàn đang đứng một bên.
Tôn Hưng Chương quay đầu thấy Tề Đẳng Nhàn, điếu thuốc trong tay không khỏi run một chút, mặt càng đen hơn.
“Chủ tịch Tôn, tố chất của người dưới trướng ngài thật tốt a, vợ tôi tới tìm hắn giải quyết chuyện nghiệp vụ, hắn lại không biết từ nơi nào móc ra một bộ đồng phục hầu gái một hai ép vợ tôi phải mặc vào mới được nói chuyện với hắn đấy!” Tề Đẳng Nhàn thấy Tôn Hưng Chương nhìn mình thì không khỏi cười như không cười mở miệng.
“Mẹ kiếp! Tôi đây là giám đốc ngân hàng Trung Hải, chỉnh mấy người một chút thì sao? Cậu có ý kiến?!”
“Để vợ cậu mặc trang phục hầu gái tới nói chuyện thì sao? Tôi nguyện ý cho mấy người cơ hội đã là để mắt tới công ty của các người rồi!”
“Đừng nói phải mặc trang phục hầu gái, ngay cả bắt vợ cậu trần truồng tới nói chuyện với tôi, để đỉnh đầu cậu xanh mượt thì mẹ nó cậu cũng phải chịu!”
Chương Tử Long hiển nhiên là cánh tay đắc lực của Tôn Hưng Chương, cho dù ở trước mặt hắn nói chuyện như vậy cũng không cần kiêng nể gì, ngông cuồng vô cùng.
“Giám đốc Chương nói chuyện thật khí phách nha, ngay trước mặt chủ tịch Tôn cũng dám nói như vậy!”
“Vô nghĩa, giám đốc Chương là cánh tay đắc lực dưới trướng chủ tịch Tôn, nhân viên dưới quyền lại có nhiều khách hàng lớn như vậy, kiêu ngạo một chút cũng là điều bình thường. Về sau nếu tôi có thể bước cao được như giám đốc Chương thì tốt rồi, thật hâm mộ….”
Tề Đẳng Nhàn cười cười ra tay như tia chớp, bang một cái đấm trực tiếp lên mặt Chương Tử Long.
Một đấm này xuống khiến khóe miệng Chương Tử Long rướm máu, đầu váng mắt hoa ngã ngồi trên ghế sofa, may là không có ngất xỉu.
Đồng dạng một đấm này xuống cũng khiến hiện trường đang ồn ào bỗng yên tĩnh hẳn!
Một đám nhân viên trợn mắt há mồm hít một hơi khí lạnh tự trấn định tâm thần bất an của bản thân.
Tên ngốc này….ngông cuồng như vậy sao? Trước mặt chủ tịch Tôn đánh thẳng vào mặt giám đốc Chương như vậy?!
Tề Đẳng Nhàn quay đầu cười lạnh với Tôn Hưng Chương nói “Chủ tịch Tôn dạy dỗ thủ hạ của mình có chút không được rồi!”
“Gia hỏa này mơ mộng còn chưa đủ, đánh giám đốc Chương xong còn dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với chủ tịch Tôn?!”
“Mẹ nó, thật đúng là biết cách tự tìm đường chết mà, chủ tịch Tôn ngài mau chóng cho người tới dạy dỗ tên không biết trời cao đất rộng này đi, bằng không mặt mũi của ngân hàng chúng ta biết để vào đâu đây?”
“Cậu xem mặt chủ tịch Tôn đen đến mức dọa người kìa, hiển nhiên là rất tức giận….Tên nhãi kia chết chắc rồi! Tập đoàn Kiều thị nhất định phải phá sản đêm nay rồi!”
Chương Tử Long phục hồi tinh thần, chỉ vào Tề Đẳng Nhàn giận dữ hét “Tên nhãi kia, mẹ nó mày thật to gan!”
Tôn Hưng Chương nghe vậy mạnh mẽ quay đầu, nâng tay lên trực tiếp vả một cái khác ở bên mặt còn lại của Chương Tử Long.
Một tát này trực tiếp khiến Chương Tử Long ngã cả người xuống sofa không ngừng hít khí lạnh, trong nhất thời không đứng dậy nổi.
“Tề đại sư nói đúng, là do tôi quản giáo không nghiêm nên mới để thuộc hạ dưới quyền có một tên hỗn trướng không biết lựa lời như này!” Gân xanh trên trán Tôn Hưng Chương nhảy thình thịch.
Tề Đẳng Nhàn là ai?
Đó là người có thể khiến thị trưởng Hoàng cung cung kính kính nghênh đón ở ngoài cửa khách sạn, còn có thể ngồi chung bàn với ba người Vương Vạn Kim, Tôn Thanh Huyền và Hoàng Văn Lãng, thậm chí là ngồi trên bàn khách quý đâu!
Chương Tử Long cái tên ngu xuẩn này vậy mà dám đắc tội đại nhân vật như vậy, đây là chuẩn bị chôn vùi tiền đồ của Tôn Hưng Chương hắn sao?
“Cái gì vậy?!”
Nhìn thấy Tôn Hưng Chương một quyền vả vào mặt Chương Tử Long khiến mọi người ở hiện trường đần độn, tưởng chừng như mình xuất hiện ảo giác vậy.
Hơn nữa Tôn Hưng Chương còn xin lỗi Tề Đẳng Nhàn, nói do hắn quản giáo không nghiêm?
“Tề đại sư là khách quý của thị trưởng Hoàng, hôm nay phá lệ tới giải quyết vấn đề với cậu, vậy mà cậu bắt nạt vợ của Tề đại sư không nói, còn dám ở trước mặt hắn nói hươu nói vượn?!” Tôn Hưng Chương một chân đá vào người Chương Tử Long, đá đến mức Chương Tử Long co thành một đoàn.
Mà một câu này của Tôn Hưng Chương khiến đầu mọi người oành một tiếng mở ra!
Hóa ra không phải Tề Đẳng Nhàn người si nói mộng mà là thật sự biết Hoàng Văn Lãng, cuộc điện thoại kia cũng là thiên chân vạn xác gọi cho thị trưởng Hoàng!
Tập đoàn Kiều thị từ khi nào có một người trẻ tuổi khí thế to lớn như vậy?
Từ khi nào mà Kiều Thu Mộng tìm được một người chồng có bối cảnh đáng sợ như vậy?
Tôn Hưng Chương tức giận đến mặt đỏ tai hồng, gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên.
Trợ lý của Chương Tử Long ngay lúc này tỉnh lại thấy một màn như vậy không khỏi sợ tới mức trợn mắt ngất đi lần nữa.
“Giả chết sao? Còn không mau cút dậy quỳ xuống xin lỗi Tề đại sư?!” Tôn Hưng Chương gầm lên giận dữ trực tiếp xách Chương Tử Long từ trên sofa dậy.
Chương Tử Long trợn tròn mắt, không biết phải làm sao ngơ ngác liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái.
"Bốp!”
Tôn Hưng Chương giơ tay hung hăng tát thêm một cái trên mặt Chương Tử Long, cả giận nói “Điếc rồi sao?!”
Vẻ mặt Chương Tử Long như đưa đám, hai đầu gối bang một tiếng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
Một màn này khiến nhóm nhân viên xung quanh ngây ra như phỗng, giám đốc Chương luôn luôn tâm cao khí ngạo hoành hành ương ngạnh vậy mà lại đi quỳ người ta?
Bọn họ dùng sức xoa xoa hai mắt của mình, có chút không thể tin được một màn phát sinh trước mặt.