Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Đẳng Nhân đối với chuyện mình cho hai đồ đệ Dương Quan Quan và Hoàng Sung leo cây không có một chút áy này nào, thậm chí còn cảm thấy bản thân rất chính nghĩa và ngay thẳng.

Không đợi Dương Quan Quan càu nhàu xong, hắn tiếp nhận một cuộc điện thoại rồi trực tiếp rời khỏi công ty

Chuyện này làm Dương Quan Quan tức giận vô cùng, rất muốn đi lên đá vào mông hắn mông hai cái, khi thì làm người ta thích đến không chịu được, khi thì làm cô ta tức giận không thôi.

Tề Đẳng Nhân trực tiếp đi tới câu lạc bộ Thượng Đông, sau đó đứng chờ ở trại nuôi ngựa, nhân tiện bảo nhân viên công tác đóng cửa trường đua.

Gần đây việc làm ăn của câu lạc bộ Thượng Đông vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, người đến vốn đã ít rồi, sau khi đóng cửa trường đua, cũng không cần lo lắng có người tới quấy rầy.

Không bao lâu, Ngọc Tiểu Long và một người phụ nữ khác cùng nhau đi vào.

Tề Đẳng Nhân nhìn thấy mà ngạc nhiên, người kia không phải là Trần Ngư sao?

Trần Ngư đi bên cạnh Ngọc Tiểu Long, bị khí tràng khổng lồ của cô bao phủ, thế nhưng lại trông không hề kém cạnh chút nào.

Trên khuôn mặt tinh xảo là một cặp kính không gọng giống y hệt như cặp kính đã bị hỏng trước đó, cô ta bận một bộ tây trang chỉnh tề và giản dị, thể hiện khí chất ngự tỷ một cách hoàn hảo.

Còn Ngọc Tiểu Long lại chỉ mặc một bộ đồ thể dục đơn giản, cực kỳ anh khí, khí chất của cô, thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với rất nhiều người đàn ông.

Không biết đã bao nhiêu người phụ nữ đã từng cảm thán, tiếc hận vì Ngọc Tiểu Long là phụ nữ, nếu không nhất định sẽ gả cho cô.

“Trần tiểu thư sao lại xuất hiện ở thành phố Trung Hải đây? Đã vậy còn đi cùng với Ngọc tướng quân nữa chứ!” Tề Đẳng Nhân kinh ngạc hỏi.

Trần Ngư cười cười, nói: “Chỉ khi tôi xuất hiện ở những nơi không ai ngờ đến mới không dễ dàng bị người khác giết chết.”

Tề Đẳng Nhân như nghĩ đến cái gì đó, nói: “Bên trong những lời này ẩn chứa rất nhiều tin tức đấy, tức là, cô suýt chút nữa bị người khác giết chết sao?”

“Ít nhiều cũng là nhờ Ngọc tướng quân.” Trần Ngư gật đầu, nói.

Cho dù gặp phải tình huống nguy hiểm suýt nữa bị giết chết, mà cô ta vẫn còn có thể thong dong bình tĩnh sau cơn thảm họa, loại khí chất này, thật sự là khó có được.

Tề Đẳng Nhân hỏi: “Ngọc tướng quân cô hẹn tôi đến đây là có chuyện gì sao?”

Trần Ngư cười nói: “Tôi muốn cưỡi ngựa, vừa cưỡi ngựa vừa tán gẫu không?”

Tề Đẳng Nhân nghĩ nghĩ, trực tiếp đưa hai người tới chuồng ngựa chọn ngựa.

Ngọc Tiểu Long chọn một con ngựa thuần trắng, còn Trần Ngư lại chọn một con ngựa Ả Rập, Tề Đẳng Nhân chỉ tùy tiện chọn đại một con.

“Thật ra không phải tôi muốn gặp anh, mà là Trần Ngư muốn gặp anh.” Ngọc Tiểu Long ngồi ở trên lưng ngựa, nhàn nhạt nói.

“A?” Tề Đẳng Nhân nhìn thoáng qua Trần Ngư, có chút kinh ngạc.

Trần Ngư gật đầu, gió nhẹ thổi vào mặt, thổi mái tóc của cô ta bay bay, vì thế, dù cô ta chỉ nhẹ nhàng phất tay, cũng là tràn ngập phong tình.

Cũng may gần đây Tề Đẳng Nhân gặp phải yêu tinh Irena Jinva, cho nên hiện tại tương đối có lực kháng cự với mị lực của Trần Ngư.

Trần Ngư nói: “Tôi nghe nói Từ Ngạo Tuyết muốn quặng sắt ở Nam Dương của Trần gia chúng tôi đúng không? Trên thực tế, quặng sắt kia đã bị khai thác gần như là cạn kiệt rồi.”

Tề Đẳng Nhân nói: “Cô ấy nói là nguyện ý xuất ra 4 tỷ để mua lại, tôi cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy.”

“Chỉ là muốn có một cơ hội để nhúng tay vào thế cục ở Nam Dương thôi, cái quặng sắt này đương nhiên không quan trọng.” Trần Ngư cười ha hả, lắc đầu.

Tề Đẳng Nhân vỗ yên ngựa, nói: “Cho nên, cái quặng sắt này không thể bán sao!”

Trần Ngư nói: “Không, tôi muốn anh tìm một cơ hội bán cho cô ấy. Dù sao, 4 tỷ, một số tiền lớn như vậy, không kiếm là đồ ngu.”

Tề Đẳng Nhân nghe thấy lập tức nhíu mày, nói: “Cô có biết hiện tại sau lưng Từ Ngạo Tuyết là ai không?”

Trần Ngư nói: “Triệu gia! Còn có một vài thế lực xen kẽ nhìn Trần gia chúng tôi không vừa mắt, tôi làm gì có nhiều thời gian đi tìm chi tiết từng cái như vậy.”

Tề Đẳng Nhân chép miệng, nói: “Vậy là cô tự cho Triệu gia một cơ hội để nhúng tay vào thế cục ở Nam Dương rồi còn gì, khác nào tự dẫn sói vào nhà đâu!”

Trần Ngư tự tin nói: “Cũng không hẳn, có khả năng là đóng cửa đánh chó.”


Tề Đẳng Nhân nói: “Nói cho tôi biết lý do cô muốn làm như vậy đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK