"Cô làm việc kiểu gì vậy, đem hợp đồng như thế về đây, cô không sợ người khác cười vào mặt tôi à?" Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi, giọng điệu vô cùng khó chịu.
"Tề tổng, tôi cũng không có cách nào khác... Bọn họ nói chỉ có thể cho những đơn đặt hàng này." Dương Quan Quan bất đắc dĩ cười khổ.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cái gì gọi là chỉ có thể cho những đơn đặt hàng này? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Dương Quan Quan liền nói: "Bọn họ nói là họ có con đường nhập hàng của riêng mình, chúng ta tới chậm một bước nên không tới lượt chúng ta. Những thuốc này, đều là do bên trên tỉnh ký phát xuống!"
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười, hắn vỗ vỗ bàn thầm nghĩ, bệnh viện tỉnh Đông Hải này thật sự là loạn rồi.
Không muốn hợp tác thì không hợp tác thôi, sao còn làm ra chút thuốc như vậy để khiến người khác ghê tởm, đúng thật là thiếu đòn mà.
Lý Vân Uyển cũng nhíu mày liên tục, cô ta nói: "Rõ ràng lúc trước đã thảo luận với nhau xong rồi mà, sao bây giờ lại không giữ chữ lời?"
Dương Quan Quan nói: "Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy thái độ của viện trưởng bọn họ hình như không được thích hợp cho lắm."
Lý Vân Uyển nói: "Cô không đắc tội với người ta đấy chứ?"
"Vân Uyển, cô nói cái gì vậy, chẳng lẽ tôi đã làm việc lâu như vậy rồi mà đến cái đạo lý đối nhân xử thế cơ bản như thế cũng không hiểu sao?"
"Được rồi..." Lý Vân Uyển cười cười, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ.
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Đơn giản thôi, chúng ta cứ đến thẳng bệnh viện tỉnh mà hỏi không phải sẽ biết rõ hơn sao, tôi cũng muốn xem bọn họ sẽ giải thích như thế nào!"
Rõ ràng tỉnh đã cho chính sách hỗ trợ, cũng để bệnh viện địa phương nhập hàng từ dược phẩm Thiên Lai, kết quả đến lúc ký hợp đồng lại chỉ cho một đống sản phẩm thuốc lợi nhuận thấp, điều này rõ ràng là không đúng.
Giống như dung dịch oxy già, chất khử trùng,... Mấy loại thuốc có thể mua ở bất kỳ tiệm thuốc ven đường nào, một chai có lẽ cũng chỉ thu lợi được mấy đồng mà thôi.
Đơn thuốc có giá cả cao một chút, kiếm được lợi hơi lớn một chút thì không thấy bóng dáng đâu cả.
Dược phẩm Thiên Lai nếu chỉ dựa vào những sản phẩm có giá thấp này để kiểm được lợi nhuận, thì không bằng cứ trực tiếp đóng cửa luôn cho rồi, chút lợi nhuận ít ỏi này muốn duy trì hoạt động của cửa hàng cũng không đủ.
Tề Đẳng Nhàn lập tức dẫn Dương Quan Quan và Lý Vân Uyển đến bệnh viện tỉnh, đi thẳng vào phòng của viện trưởng.
Viện trưởng Hồ Đức cũng không phải là loại người dễ bị bắt nạt, ông ta cho ba người đứng thành một hàng rồi bày ra vẻ mặt tươi cười.
"Viện trưởng Hồ, công ty dược phẩm Thiên Lai của chúng tôi vừa mới thành lập, tỉnh cũng đã chào hỏi qua với mấy người, nhưng vì sao lần nhập hàng lần này lại chỉ nhập những thứ này?"
"Tề tổng à, tôi cũng là không có cách nào khác... Những đơn hàng này của mấy người cũng phải kiên trì lắm mới giữ lại được đó." Hồ Đức uống nước trà, mỉm cười nói.
"Xem ra lời nói của người trên tỉnh hình như không có tác dụng gì cả, vậy là viện trưởng Hồ không muốn cho tên này chút mặt mũi rồi!"
Hồ Đức bình bình tĩnh nói: "Tề tổng không cần phải lấy người trong tỉnh ra để dọa tôi đâu, cái này không có tác dụng gì đối với tôi cả, tôi đã đảm nhiệm viện trưởng y tế tỉnh hai mươi năm, hoạt động y tế của tỉnh là do tôi quyết định."
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn nhếch lên, cái lão già thích cậy già lên mặt này, đúng là rất trâu bò!
"Viện trưởng Hồ, người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, ông cho tôi những đơn đặt hàng có lợi nhuận quá thấp thế này sẽ khiến hoạt động bình thường của công ty gặp khó khăn."
"Tôi cũng không muốn đi làm phiền lãnh đạo tỉnh, anh xem có thể cho chúng tôi thêm chút gì đó hay không? Ví dụ như, thử bán mấy loại thuốc theo đơn."
Tề Đẳng Nhàn khoanh hai tay trước ngực, mở miệng dò hỏi.
Hồ Đức lắc đầu ngay lập tức, ông ta nói: "Tề tổng, bệnh viện chúng tôi có con đường nhập hàng riêng, cho các người những thứ thuốc này cũng đã là hết khả năng của tôi rồi, cũng đủ để cho lãnh đạo tỉnh mặt mũi rồi!"
"Nhưng mà, anh cũng đã tự mình tìm tới cửa, tôi cũng không tiện từ chối trực tiếp."
"Như thế này được không, để thư ký Dương này ở lại đây với tôi, đơn đặt hàng của hai loại thuốc này cho các anh."
Khi Hồ Đức nói những lời này, ông ta đang cười với Dương Quan Quan.