Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của cục trưởng Mã khó coi hệt như vừa ăn phải một con chuột chết vậy, bản thân chỉ muốn xử lý viện trưởng của một bệnh viện cấp huyện nho nhỏ mà lại không làm gì được, vậy thì về sau cái mặt này của ông ta phải để vào đâu đây?

Dương Bồi Nguyên còn chưa hoàn hồn lại thì đã nhận được điện thoại của thư ký Ngô ở văn phòng chính quyền tỉnh.

“Viện trưởng Dương, các lãnh đạo rất hài lòng với công việc của ông, xin ông hãy yên tâm làm tốt công việc vốn có của mình và đừng quan tâm đến những sự uy hiếp đến từ bên ngoài.” Thư ký Ngô đi thẳng vào vấn đề.

“À? Thế ạ... Ha ha ha, cảm ơn thư ký Ngô, cảm ơn sự tín nhiệm của các lãnh đạo!” Dương Bồi Nguyên ngay lập tức cảm thấy vô cùng tự tin.

Những lời này Dương Bồi Nguyên không khác gì một cái bạt tai giáng vào trên mặt của cục trưởng Mã, điều này làm cho ông ta tức giận đến mức bẻ gãy cả cây đũa trong tay.

Hồ Đức khẽ giọng nói: “Cục trưởng Mã, chúng ta không xử lí được cái tên Dương Bồi Nguyên này à?”

Cục trưởng Mã sầm mặt nói: “Câm miệng!”

Hồ Đức thấy cục trưởng Mã đang nổi giận thì cũng không dám nói nhiều nữa và vội vàng ngậm miệng lại.

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Sao nào, không phải cục trưởng Mã muốn cách chức viện trưởng Dương hay sao? Tôi thấy hình như chuyện này có vẻ hơi khó khăn nhỉ? Không làm được có đúng không?”

Cục trưởng Mã tức đến cả người run lên, ông ta có thể đoán được cuộc điện thoại kia của Tề Đẳng Nhàn chắc chắn là gọi cho Dương Lệnh Quang.

Nhưng không ngờ rằng đòn phản kích của Dương Lệnh Quang lại đến nhanh như vậy, hơn nữa sức mạnh còn lớn đến như thế.

Nếu như lãnh đạo đã nói vậy rồi thì tất nhiên ông ta cũng không dám dây dưa với chuyện này nữa, nếu không thì ngược lại sẽ đem đến hậu quả khó có thể gánh vác nổi.

Không có lấy một ai thích một kẻ không nghe lời.

“Dương Bồi Nguyên, hôm nay xem như ông may mắn! Có điều, nếu như ông đã muốn tiếp tục làm việc trong hệ thống y tế thì chuyện giữa chúng ta không dễ kết thúc như vậy đâu.” Cục trưởng Mã nhìn Dương Lệnh Quang và nói với vẻ âm u.

“Cục trưởng Mã thật là lợi hại!” Tề Đẳng Nhàn hô to.

Cục trưởng Mã chỉ ra ngoài cửa và lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài cho tôi, chỗ này không chào đón các người, đừng làm phiền tôi ăn cơm!”

Tề Đẳng Nhàn lại lắc lắc đầu, mỉm cười và nói: “E rằng ông không thể ăn tiếp bữa cơm này được nữa đâu! Ban nãy ông đã đánh người ở đây, hành động đó đã phạm phải quy tắc của khách sạn này.”

Cục trưởng Mã cười khẩy và nói: “Khách sạn này là do cậu mở chắc? Đừng có nói mấy lời nhảm nhí đó với tôi! Để tôi xem tại sao tôi lại không thể ăn tiếp bữa cơm này!”

Chính vào lúc này, có một người đàn ông mặc âu phục đi vào từ phía ngoài cửa, người đó chính là Chung Tinh Quốc, quản lí của khách sạn Thiên Địa.

“Quản lí Chung, cái vị cục trưởng Mã này chơi trò quan uy ở trong khách sạn của các anh và đánh bị thương khách của tôi. Loại người này còn có thể ở lại chỗ này ăn cơm à?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.

“Tề tổng, khách sạn của chúng tôi có quy định rồi, nếu như ông ta đã dám ra tay thì bất kể ông ta là ai cũng đều sẽ bị liệt vào danh sách đen của khách sạn, ông ta sẽ không được bước vào khách sạn của chúng tôi nữa!” Chung Tinh Quốc nói với Tề Đẳng Nhàn bằng giọng vô cùng khách sáo.

Lần trước anh ta đã bị Tề Đẳng Nhàn xử lí rất thảm, vậy nên anh ta không dám chọc tức ông lớn đang ở trước mặt này một chút nào nữa.

Hơn nữa, theo như anh ta thấy thì một ông lớn nắm giữ thẻ hội viên chí tôn của khách sạn Thiên Địa còn khó chọc vào hơn nhiều so với một vị quan lớn như cục trưởng Mã.

Ánh mắt của cục trưởng Mã lạnh đi, ông ta trầm giọng nói: “Tôi thấy khách sạn của các cậu muốn tạm dừng kinh doanh để chỉnh đốn lại rồi có đúng không?!”

Chung Tinh Quốc như thể không nghe thấy mà nói với cục trưởng Mã: “Vị khách này, ông ra tay đánh người ở trong khách sạn Thiên Địa của chúng tôi là đã phạm phải quy tắc rồi. Vẫn xin ông hãy phối hợp một chút, nếu không thì tôi chỉ có thể gọi bảo vệ vào để ném các người ra ngoài thôi!”

Nói xong lời này, ở chỗ cánh cửa phía sau anh ta, một đám người trông như bảo vệ bước ra và đứng thẳng thành một hàng.

Khách sạn Thiên Địa là khách sạn đẳng cấp hàng đầu Hoa Quốc, đặc biệt là ở “Vườn hoa trên không” thậm chí còn sắp xếp các vệ sĩ chuyên nghiệp đứng gác với súng trường trong tay.


Những bảo vệ này tuy rằng không bằng được các vệ sĩ chuyên nghiệp kia nhưng cũng đều là người đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ba đến năm người bình thường cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK