Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Võ đường của anh có chuyện, vậy mà anh là chủ của võ đường nhưng lại không muốn đứng ra xử lý sao?” Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Chiến Phi rồi hỏi bằng giọng hết sức hứng thú.

“Tôi đang cho cậu một cơ hội đấy, cậu đừng có mà không biết phân biệt tốt xấu, nếu như tôi đã ra tay thì chắc chắn ngày hôm nay cậu sẽ phải chết.” Chiến Phi thản nhiên trả lời, trông bộ dạng của anh ta bây giờ rất có phong thái của một cao nhân, những lời mà anh ta nói ra cũng cực kỳ oai phong khí phách, khiến cho lũ đệ tử của võ đường Chiến Thiên đều cảm thấy anh ta vô cùng lợi hại.

“Nếu như cậu muốn giao đấu với tôi thì cậu có thể ở lại nơi này đến khi đại hội võ đạo bắt đầu.”

Chiến Phi không chỉ đơn thuần là một con người đã luyện được võ công đến trình độ rất cao, mà hơn nữa anh ta còn là một kẻ già đời từng trải, anh ta cực kỳ lão luyện và am hiểu việc sử dụng nghệ thuật của lời nói.

Sau khi nói ra những lời này, anh ta không chỉ không khiến cho bản thân mất mặt mà trái lại còn thể hiện được khí chất và phong phạm của một bậc tông sư đã suy tính mọi chuyện rất kỹ càng, khiến cho lũ đệ tử đang có mặt trong võ đường Chiến Thiên đều cảm thấy vô cùng nể phục.

Ngay cả một tên đã quen thói lưu manh như Tề Đẳng Nhàn cũng không nhịn được mà tỏ ra ngưỡng mộ anh ta.

Hứa Hử nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, sau đó thản nhiên nói tiếp: “Điều kiện của tôi cực kỳ đơn giản thôi, cậu chỉ cần để lại chiếc nhẫn mà cậu đang đeo trên tay là được, sau đó cậu có thể đưa Hứa Trường Ca ra khỏi nơi này!”

“Ầm!”

Toàn bộ hiện trường lập tức nổ tung!

Hứa Hử nói như thế này là đang có ý gì cơ chứ? Cũng chỉ là một cái nhẫn thôi mà, vậy mà anh ta cũng đồng ý trao đổi nó để cho phép Hứa Trường Ca rời khỏi nơi này sao? Vậy thì võ đường Chiến Thiên làm sao có thể giữ lại được chút mặt mũi nào nữa cơ chứ?

Tề Đẳng Nhàn bèn giơ tay lên rồi nhìn cái nhẫn đang được đeo trên tay mình, sau đó hắn mỉm cười và nói: “Thứ anh muốn là chiếc nhẫn này phải không? Lai lịch của nó cũng không đơn giản một chút nào đâu, nó là do một cô gái xinh đẹp mang tới để xin tôi nhận thế chấp rồi cho cô ta vay một số tiền khá lớn đấy.”

Hứa Hử đáp lại bằng giọng vô cùng hờ hững: “Để chiếc nhẫn lại đây, sau đó dẫn theo ông ta cút đi ngay lập tức!”

Tề Đẳng Nhàn hỏi lại: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao nào?”

Hứa Hử trả lời hắn: “Vậy thì tôi sẽ băm nát hai tay cậu ta, sau đó lại chặt đứt cả hai chân của cậu, để cậu phải cút ra khỏi nơi này bằng cách nhờ người khác đưa đi, như vậy là được rồi.”

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha vài tiếng rồi nói: “Nếu như tôi đã muốn dẫn ai đó đi thì sẽ không một người nào trên thế giới này có đủ khả năng để ngăn cản tôi đâu! Anh nghĩ cũng thuận lợi quá nhỉ, chẳng lẽ anh đưa ra điều kiện nào thì tôi nhất định phải đáp ứng điều kiện đó hay sao?”

Hắn lại quay đầu nhìn về phía Hứa Trường Ca mà nói: “Chú Hứa à, chúng ta đi thôi!”

“Tiểu Lý Tử à, tôi thấy là cậu đừng nên bịa chuyện thêm nữa thì hơn, đó cũng chỉ là một cái nhẫn thôi mà, cậu ta muốn thì đưa cho cậu ta thôi chứ có làm sao đâu! Cùng lắm thì sau này về tôi sẽ mua cả trăm cái nhẫn khác để đền bù cho cậu là được chứ gì!” Triệu Tân Lan không nhịn được mà nổi trận lôi đình, bà ta nói to.

“Anh rể à, đây chính là cái thằng ranh con mà anh coi trọng đấy sao? Anh đã nhìn thấy chưa, trong mắt nó thì sự an toàn của tất cả chúng ta so ra còn kém hơn cả một cái nhẫn!” Triệu Tân Không cũng bắt đầu hùa theo chị gái mình mà châm ngòi thổi gió để khơi mào xích mích.

Hứa Ức Ngọc cảm thấy trái tim mình đang đập thật nhanh trong lồng ngực, cô nói: “Bé mập à, hay là anh cứ đưa nhẫn cho anh ta đi vậy, đồ vật chỉ là vật ngoài thân chứ cũng đâu có gì to tát đâu.”

“Muốn đi sao? Nếu như không để chiếc nhẫn đó lại thì các người đừng hòng rời khỏi nơi này, một người cũng không được! Ngày hôm nay, cho dù Trần thiếu đà chủ có tiếp tục đứng ra để biện hộ giúp cho các người thì cũng không có tác dụng gì nữa đâu!”

Hứa Hử bước một bước về phía trước, bỗng dưng có một tiếng trống vang lên, mặt đất bị chấn động đến mức hơi rung rung một chút.

Chỉ cần nhìn vào một bước chân đó thôi là cũng đủ để Hứa Trường Ca hiểu được rằng công lực của đối phương thâm hậu đến mức nào, sắc mặt của ông liên tục biến đổi, ông bèn nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tiểu Lý à, võ công của người này không hề thấp một chút nào đâu, thôi cháu cứ mặc kệ chú đi chứ đừng cố làm gì nữa.”

“Hứa sư phụ à, mau đánh chết nó đi!”

Các đệ tử đang có mặt bên trong võ đường Chiến Thiên gào lên cùng một lúc.

Tề Đẳng Nhàn thì lại chỉ đứng im ở một chỗ, hắn giơ tay phải của mình lên rồi nói bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Anh muốn cái này hả? Tự mình tới đây mà giành lấy nó thử xem!”

Hứa Hử đáp lời: “Được thôi!”

Vừa nói xong câu này, anh ta đã nằm úp sấp xuống mặt đất, sau đó lưng của anh ta run lên thật mạnh, cả cơ thể nhảy vọt về phía trước bằng một bước nhảy thật xa, cùng lúc đó bàn tay phải của anh ta cũng giơ lên cao, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cuồn cuộn, cả bàn tay đó biến thành màu xanh đen và hướng về phía tay phải của Tề Đẳng Nhàn với ý đồ chộp lấy nó!

“Nếu như người đang giao đấu với anh ta là mình thì có thể mình đã phải chết rồi, những đánh giá của Mộng Mộng về con người này đúng là rất chuẩn xác, anh ta quả thực vô cùng lợi hại!” Dương Quan Quan nhìn thấy Hứa Hử bắt đầu ra tay thì không nhịn được mà thầm nghĩ trong lòng như vậy, nhưng trên mặt cô ta vẫn chỉ có một nụ cười nhạt nhẽo.

Chiến Phi đang ngồi ở phía sau cũng vô thức ngồi thẳng dậy và nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn mà không chớp mắt lấy một lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK