Tề Đẳng Nhàn hài lòng gật đầu: "Đi đi, đi đi!”
Long Á Nam không nói hai lời, bước nhanh đi, như thể thoát được khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
"Con người anh, lần này lại đắc tội với người ta nữa rồi." Dương Quan Quan nói.
"Cô ta vốn đã không ưa tôi, tại sao tôi phải chiều theo cô ta, dùng thân phận để nhảy lên đầu cô ta ngồi không phải thoải mái hơn sao?" Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
"Tốt xấu gì cô ta cũng là người của Ngọc Tiểu Long, anh không sợ đắc tội Ngọc Tiểu Long à?” Dương Quan Quan lắc đầu nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ngực Ngọc Tiểu Long tuy không lớn bằng cô nhưng lòng dạ rộng rãi hơn cô nhiều, cô ấy sẽ không để ý chút chuyện nhỏ này đâu.”
Dương Quan Quan sửng sốt, có loại liên tưởng như này nữa à?
Cô ta nghĩ, nếu Ngọc Tiểu Long ở đây nghe được những lời này, chắc chắn sẽ liên thủ cùng cô ta, cùng nhau đấm vào đầu chó của Tề Đẳng Nhàn!
"Tôi đi trước, lát nữa tôi về." Tề Đẳng Nhàn cười cười.
Sau khi hắn tạm biệt Dương Quan Quan xong, hắn đi thẳng đến khách sạn Thiên Địa, đúng như lời đã nói khi nãy, hắn đi tìm tình nhân cũ.
Tình nhân cũ là ai, đương nhiên là Từ Ngạo Tuyết chứ còn ai!
Giờ phút này Từ Ngạo Tuyết đang ở một mình trong phòng trang điểm, chiều nay chính là tiệc đính hôn, cô ta nhất định phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Nếu cô ta vẫn giống như trước kia, gả cho Dương Tĩnh chính là hạ giá.
Cô ta của quá khứ đỉnh tới cỡ nào cơ chứ?
Nhưng sau khi bị Tề Đẳng Nhàn đá một cái liền rơi từ thiên đàng xuống, ngã vào bụi rậm.
Ý tưởng để Từ gia và Dương gia kết thông gia tất nhiên được xuất phát từ Triệu gia.
Mà ý kiến của Triệu gia đối với Từ Ngạo Tuyết mà nói, không thể làm ngơ, cũng không có cách làm ngơ! Bởi vì tình cảnh hiện tại của cô ta, nếu không có Triệu gia giúp đỡ thì những chủ nợ kia đã ép chết cô ta từ lâu rồi.
"Lưu lạc đến bước này, nói trắng ra là do quá tham lam lại không cẩn thận. Nếu như lúc trước cẩn thận hơn một chút, phát hiện có điều không ổn liền rút tiền ra, nếu vậy thì đâu có đến nông nỗi thế này!" Từ Ngạo Tuyết nhìn mình trong gương, nhan sắc mấy ngày nay có chút tiều tụy.
Con người không nên suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần suy nghĩ nhiều hơn một chút là không nghỉ ngơi nổi, tổn thương đến tinh thần thì tiều tuỵ cũng là lẽ dĩ nhiên.
"Thật ra nếu như không dựa vào Triệu gia, Tiểu Long cũng có thể tạm thời bảo vệ mình. Nhưng mà cô ấy quá chính trực, không thể cho Triệu gia được nhiều cơ hội như vậy." Từ Ngạo Tuyết chứa đầy tâm sự nặng nề, cô ta cảm thấy người phụ nữ trong gương có chút xa lạ.
Tiếng mở cửa phòng trang điểm truyền tới.
Từ Ngạo Tuyết mất kiên nhẫn nói: "Không phải tôi đã nói mình có thể tự xử lý, đừng đến làm phiền tôi rồi sao? Ra ngoài đi!”
Nhưng cô ta lại nghe thấy âm thanh khóa cửa.
Từ Ngạo Tuyết nổi giận, bây giờ đến cả một chuyên viên trang điểm cũng dám xem thường cô ta?
Cô ta bực mình quay đầu lại, sau đó liền sững người tại chỗ.
Tề Đẳng Nhàn tựa vào cửa, khoanh hai tay, mỉm cười nhìn cô ya: "Surprise-mother fucker!”
Sau khi Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cô ta liền cảm thấy hoảng sợ, đương nhiên cô ta đã biết chuyện Tề Đẳng Nhàn tới Thượng Hải để tham gia kỳ kiểm tra của chiến bộ.
Vì thế mà Tề Bất Ngữ còn đặc biệt đến tìm Triệu Biện Tử trước một bước, đánh ông ta trọng thương.
Nhưng cô ta không dám ngờ tới việc Tề Đẳng Nhàn tới tìm mình!
"Sao anh lại ở đây?" Từ Ngạo Tuyết hỏi, cả khuôn mặt trông vô cùng khó coi, hiện tại cô ta thật sự không muốn nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn nữa.
Trước kia lúc nào cũng muốn báo thù, nhưng bây giờ ngay cả sức để báo thù cũng không có!
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Người ta hay nói tiểu biệt thắng tân hôn(*), chúng ta xa cách nhiều ngày như vậy rồi, cô gặp tôi không thấy kích động sao?!”
(*) Cảm giác hạnh phúc khi được bên cạnh nhau sau quãng thời gian chờ đợi.
Từ Ngạo Tuyết tức giận nói: "Mặt anh kích động thì có, ra ngoài cho tôi, có biết lễ phép không thế?!”