Tề Đẳng Nhàn cảm thấy sau trải nghiệm này, Tôn phu nhân sẽ không còn tham lan đến mức xếp sáu bảy chiếc xương cá trên lá cải nữa.
Lần này mình đã lấy lại được phẩm giá của một tổng giám mục.
Dù trời đã sáng nhưng tinh thần của Tề Đẳng Nhàn vẫn phấn chấn như cũ, nước thánh khiến anh không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí tai thính mắt tinh, cảm giác nhạy bén.
Lái chiếc xe địa hình cao cấp nhất do Tôn Dĩnh Thục tặng, Tề Đẳng Nhàn đi tìm Trần Ngư.
Sau khi nhìn thấy xe của Tề Đẳng Nhàn, ngay cả Trần Ngư kiến thức rộng rãi cũng không khỏi kinh ngạc nói: "Đây là loại xe gì?"
"Đồ nhà quê đến từ Nam Dương chưa hiểu sợ đời. Kỵ sĩ XV xe việt dã hàng đầu của Lá Phong quốc, có thể so sánh với một chiếc xe bọc thép!" Tề Đẳng Nhàn đắc ý dào dạt nhảy từ trên xe xuống nói.
"Nói đi, hôm nay tìm tôi có chuyện gì?"
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn đang gặp rắc rối, nhưng vào lúc này lại trông như không có việc gì.
Trong lòng anh không khỏi thầm nghĩ: "Giáo hoàng đáng kính! Nếu Giáo hoàng sẵn lòng mỗi lần cho tôi một rương nước thánh, vậy thì tôi có thể không tin Thiên Tôn. không cần lo làm gián điệp hai mang này nữa?"
"Đáng tiếc, Giáo hoàng lại lừa mình, vậy nên mình vẫn nên làm gián điệp hai mang này..."
Trần Ngư vẫy tay với Tề Đẳng Nhàn nói: "Anh đi theo tôi."
Tề Đẳng Nhàn đi theo cô vào bên trong trang sức Trần thị. Hai cha con Trần Hải và Trần Tuấn Nghị đang đứng ở trong, trước mặt có một cái rương da lớn.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn đến, Trần Hải mở rương da ra, chỉ thấy một quả bom C4 ở bên trong, tuy nhiên là đồ bỏ đi, toàn bộ dây điện đã bị cắt.
"Này, c4 à! Đây có phải là thứ do tổ chức Quần Lang kia gửi đến không?" Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, sau đó anh chạy tới lấy quả c4 bị hỏng ở bên trong ra.
Trần Ngư nói: "Hẳn là đêm qua đưa tới. Nhưng tuần tra theo dõi cũng không phát hiện được gì, không thể không nói tổ chức này có chút bản lĩnh!"
Trần Hải nói: “Lần này chỉ là cảnh cáo thôi, nếu Trang sức Trần thị chúng ta không hợp tác… lần tiếp theo có thể sẽ là bom thật.”
Sắc mặt Trần Tuấn Nghị trắng bệch, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Tề Giám mục, anh phải nghĩ cách! Mặc dù chúng tôi đã liên lạc với người của Liên Thắng nhưng tôi không nghĩ họ đáng tin cậy, phải không?"
Hội Huyền Dương đã mượn thủ đoạn của tổ chức Quần lang để dọa nạt các công ty trang sức khác.
Trang sức Trần thị là người cuối cùng, chỉ sợ bọn họ sẽ chăm sóc kỹ càng một chút để Trần Ngư phải thành thật rút lui có trật tự xong việc.
Ba người của Trần gia không nghe thấy Tề Đẳng Nhàn trả lời, chỉ thấy anh đang mày mò quả C4 trong tay, sau đó ấn mặt trên phím số - 7355608.
"..."
Ba người không nói nên lời.
Đúng lúc này, một chàng trai bước vào, mặc một bộ vest cắt may thủ công rất vừa vặn, đeo kính gọng vàng rất trang nhã, khuôn mặt như ngọc, đẹp trai tuấn tú.
Sau khi Trần Hải nhìn thấy anh, không khỏi sửng sốt, nhỏ giọng nói với Trần Ngư: "Cô chủ, thiếu gia Bùi Bất Khí tới rồi!"
Tề Đẳng Nhàn không khỏi đặt quả c4 trong tay xuống, sau đó ngần người, tên là gì? Không đủ khả năng trả tiền phải không? Vừa nghe chính là một gã nghèo không có tiền.
"Bùi Bất Khí là người đến từ thương hội Hoa Minh ở Nam Dương. Cha anh ấy là hội trưởng thương hội Hoa Minh. Sắp tới, người trong gia tộc đang cân nhắc để cô chủ đi theo anh ta..." Trần Tuấn Nghị nghiễm nhiên trở thành chó săn của Tề Đẳng Nhàn, lập tức nói rõ toàn bộ thân thế bối cảnh và cả mục đích hiện tại của Bùi Bất Khí nói cho anh.
"Trần Ngư, tôi nghe nói cô gặp rắc rối nên cố ý tới đây xem thử." Bùi Bất Khí mỉm cười với Trần Ngư.