Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa giờ sau, cánh tay Dương Quan Quan đã khôi phục về như lúc ban đầu.

“Thứ tôi dùng chính là hoá kình, kình lực theo kim châm đi vào huyệt vị của cô, truyền đến tủy xương ở trong cùng, khi tủy xương hoạt động thì ứ máu cũng rất nhanh tan ra." Tề Đẳng Nhàn giải thích.

"Thì ra là như vậy... Chỉ là, anh nói những thứ này với tôi có hơi sớm, tôi sẽ từ từ tiến bộ!" Dương Quan Quan tự tin nói.

Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta thay đổi từ trong ra ngoài, trong lòng cảm thấy có chút vui mừng, cũng có chút xúc động, giống như là một đại sư đang điêu khắc một khối gỗ mục, rồi dần dần đem khúc gỗ mục này điêu khắc thành một tác phẩm nghệ thuật.

Cho nên Tề Đẳng Nhàn cũng càng muốn nắm chặt cô ta trong tay, hắn đã vất vả lắm mới có thể bồi dưỡng được một cô gái ưu tú như vậy, sao có thể để cho mấy lão khác chiếm tiện nghi chứ!

"Hôm nay cô không cần luyện tập thêm nữa, trở về tự ngẫm lại kinh nghiệm thực chiến của chính mình, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mốt tiếp tục." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Dương Quan Quan định trả lời, bỗng nhiên cô ta nhớ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên khó coi: "Tôi đánh chết người kia, tướng chết có khó coi lắm không?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Không cần đặt gánh nặng tâm lý, đây là cô đang hành hiệp trượng nghĩa, người kia là kẻ bắt cóc ác độc, cô đánh chết gã cũng không có gì đáng trách.”

"Luyện võ vốn là để cường thân kiện thể, bảo vệ quốc gia, hành hiệp trượng nghĩa, các đại sư ngày xưa có ai không từng giết người đâu chứ?"

“Thậm chí, sát chiêu “Bán Bộ Băng Quyền” này đều do Quách đại sư người ta đeo xiềng xích trong ngục suy nghĩ ra.”

Dương Quan Quan được Tề Bình Nhàn trấn an một phen, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, đứng dậy tạm biệt rồi rời đi.

Tề Đẳng Nhàn đưa chìa khóa xe cho cô ta, bảo cô ta lái xe trở về, sau này nhớ lái đến công ty trả lại cho hắn là được.

"Vân Uyển, tôi đi trước nha, tôi nay chúng ta cùng chơi game, tôi mang cô lên phòng phát trực tiếp!"

“Được, không thành vấn đề! "Lý Vân Uyển tràn đầy vui mừng đáp ứng.

Gần đây mọi người ai cũng đang cố gắng tăng ca làm việc, hiếm khi có dịp nghỉ ngơi, đương nhiên phải thư giãn một chút.

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn lộp bộp một chút, về sau bản thân mở phòng phát sóng trực tiếp của Dương Quan Quan phải khiêm tốn một chút, không thể nói lung tung, nếu không bị Lý Vân Uyển phát hiện liền tiêu rồi!

“Quan Quan được anh huấn luyện thực sự thay đổi rất nhiều. Tôi không nghĩ tới lại có ngày cô ấy dám động thủ đánh người, thậm chí còn đánh chết người ta..."Lý Vân Uyển nhìn Tề Đẳng Nhàn, có chút cảm thán.

“Đương nhiên, tôi là ai cơ chứ? "Tề Đẳng Nhàn được cô ta khen, mũi liền hếch lên trời.

Lý Vân Uyển trực tiếp ngồi vào lòng Tề Đẳng Nhàn, ôm cổ hắn, ôn nhu nói: "Sắp sang năm mới rồi, năm nay anh có ở nhà mừng năm mới với tôi không?"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Có lẽ không được, năm nay có lẽ bố tôi phải về nhà tù U Đô, tôi cũng phải về đó đón năm mới. Nếu em có hứng thú thì về chung với tôi!"

Lý Vân Uyển nhất thời mặt ủ mày chau, nhiệm vụ công tác của cô ta nặng bao nhiêu, Tề Đẳng Nhàn cũng không phải không biết!

Cô ta cũng muốn đi gặp bố của Tề Đẳng Nhàn lắm chứ, nhưng chuyện trong tay không bỏ xuống được thật sự quá nhiều.

“Quên đi, để lần sau vậy!" Lý Vân Uyển có chút rầu rĩ không vui nói.

"Được rồi, không sao hết, đến lúc đó tôi bảo bố tới Trung Hải, chúng ta lại gặp nhau, ông ấy nhất định sẽ thích em." Tề Đẳng Nhàn trấn an cô ta.

Tề Đẳng Nhàn để Lý Vân Uyển ở nhà nghỉ ngơi còn mình thì chuẩn bị đi tìm Hoàng Văn Lãng, còn báo trước hai ngày nay có thể sẽ không về nhà được.

Lý Vân Uyển cũng không hỏi chuyện gì, chỉ bảo hắn nhớ cẩn thận là được.

Tề Đẳng Nhàn ngày càng cảm thấy Lý Vân Uyển hợp với tâm ý của mình, cô ta chưa bao giờ hỏi chuyện không nên hỏi, bản lĩnh tự chăm sóc bản thân rất mạnh, tuyệt đối không để cho hắn phải lo lăng quá nhiều.

Không giống như Dương Quan Quan, ngày trước chưa luyện võ đi tới đâu bị bắt nạt tới đó, thật đúng là khiến hắn phải tan nát cõi lòng.

Lúc tới Hoàng gia, sắc trời đã có chút tối.

Hoàng Văn Lãng thấy Tề Đẳng Nhàn tới thì trưng ra bộ mặt tươi cười chào đón: "Chuyện hôm nay may mà có Tề tổng, nếu không chỉ sợ tiểu nữ nhà tôi đã phải gặp phải chuyện bất trắc!"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Hoàng thị trưởng khách khí rồi, tôi tới đây gặp ông không phải để tranh công mà là tới bảo vệ ông!"

Hoàng Văn Lãng nghe xong liền ngẩn người, không biết Tề Đẳng Nhàn lấy được tin tức ông ta gặp phải nguy hiểm từ đâu.

Bảo vệ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK