“Diệp Phi Lưu đúng không? Anh ta có làm con chuột nhắt núp ở cuối cùng cũng không sao đâu, tôi đã nói rồi, tôi sẽ đập vỡ hết hàm răng của anh ta.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lại, hắn căn bản không coi những gì mà Chiêm Tinh vừa nói là chuyện đáng kể.
Long Á Nam không thể không âm thầm bội phục Tề Đẳng Nhàn một vạn lần trong lòng, nhà họ Triệu đã giở trò chơi xấu để lặng lẽ thay đổi giám khảo phụ thành ba nhân vật lợi hại như vậy, thế mà Tề Đẳng Nhàn vượt ải nào là chém tướng đấy, dễ dàng cứ như chém dưa thái rau.
Bạch Liễu, Diệp Thành, Chiêm Tinh, ba người này đều đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho rớt đài, nhất là trận chiến của Diệp Thành lại càng đặc sắc đến cực hạn.
“Trước đây mình đúng là có mắt như mù, dám coi thường người khác. Sự cường đại của anh ta đã vượt lên trên tất cả mọi người rồi!”
Long Á Nam âm thầm thở dài một tiếng trong lòng, thậm chí cô ta còn có cảm giác như bản thân đã bắt đầu có chút gì đó là sùng bái khí chất tông sư toát ra trên người Tề Đẳng Nhàn nữa.
Dương Quan Quan chứng kiến hết từ đầu đến cuối, một hồi lâu sau mới có thể nói được một câu: “Khó trách nếu như muốn công phu của bản thân tăng vọt thì phải không ngừng trải qua những trận thực chiến sinh tử! Phải trải qua những trận chiến gay cấn và kích thích như vậy, làm sao con người có thể không trưởng thành được chứ?”
Cô ta cũng âm thầm nảy sinh cảm giác muốn thử sức mình trong nội tâm, nhiệt huyết cứ thế mà sôi trào, cô ta mong đến một ngày công phu của mình cũng chạm đến đỉnh cao và bản thân có thể trở thành một anh hùng càn quét cả thiên hạ này như Tề Đẳng Nhàn vậy.
“Đây là người do vị đại lão nào đặc biệt mời tới thế, thật là lợi hại biết bao, không ngờ cậu ta lại có thể đánh bại từng người một! Ba vị giám khảo này nằm ở cấp bậc tông sư đấy!”
“Cậu ta mạnh quá đi mất, có điều xuống tay cũng khá là tàn nhẫn.”
“Anh thì biết cái gì, trong những trận chiến dính đến thể diện của các vị cấp cao như thế này thì đương nhiên là bọn họ không thể hạ thủ lưu tình được, nếu không thì làm sao có thể đạt được hiệu quả giết gà dọa khỉ cơ chứ.”
“Đã đến cửa ải cuối cùng rồi đây… Người trấn giữ cửa ải cuối cùng là giám khảo chính đấy! Chính là Diệp Phi Lưu vô cùng nổi tiếng, một trong những người nắm giữ chữ Long!”
Những người đang đứng xem cuộc chiến ở hiện trường cũng đều cảm thấy cảm xúc dâng trào, bọn họ chỉ nghĩ trong lòng rằng cuộc chiến này thực sự là một màn trình diễn vô cùng đặc sắc, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt, căn bản không hề muốn Tề Đẳng Nhàn cứ thế mà dừng lại.
Long Á Nam nói: “Đây là cửa ải cuối cùng rồi, anh ngàn vạn lần phải hết sức cẩn thận, đừng để bản thân thất bại chỉ trong gang tấc. Công lực của Diệp Phi Lưu cũng cao hơn một chút so với ba người bọn họ đấy!”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Tôi biết rồi, cô không cần phải nhiều lời nữa đâu.”
Nếu như là lúc trước thì có thể Long Á Nam vẫn sẽ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn quá qua loa và khinh địch, nhưng hiện tại thì trong lòng của cô ta chỉ có sự ngưỡng mộ mà thôi.
Sau khi nói xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp chuyển hướng đi về phía võ trường cuối cùng của cuộc thi.
Diệp Phi Lưu đang đứng ở nơi đó chờ đợi hắn.
“Anh không cần nghỉ ngơi một chút nào hay sao? Tham gia ba trận chiến đấu liên tục thì chắc hẳn là phải mệt mỏi lắm!” Long Á Nam hỏi, cô ta có chút lo lắng.
“Tôi đang chiếm thế thượng phong, thế như chẻ tre, sao mà phải nghỉ ngơi làm gì?” Tề Đẳng Nhàn chỉ nở một nụ cười tiêu sái mang theo cảm giác tự tin của nhà vô địch, sau đó bước vào trong cánh cửa.
Đằng sau cánh cửa là thân hình của Diệp Phi Lưu đập vào mắt Tề Đẳng Nhàn.
Diệp Phi Lưu đứng ở nơi đó, bên cạnh hắn ta dựng thẳng một cây thương khổng lồ dài hơn hai mét, đầu thương sáng lấp lánh, nhờ có bao nhiêu năm tháng mài giũa nên mà cây thương này trở nên bóng loáng đến lạ thường.
Diệp Phi Lưu chỉ cần đứng ở nơi đó mà cũng đã toát lên một cảm giác áp lực vô cùng mạnh mẽ rồi!
“Không ngờ cậu lại lợi hại như vậy, có thể qua được cả ba cửa ải phía trước.” Khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Diệp Phi Lưu không nhịn được mà lạnh nhạt cất tiếng.
“Bây giờ thì tôi không muốn nói những lời vô ích với anh, tôi chỉ muốn đấm gãy hết tất cả những cái răng mọc trong miệng anh thôi!” Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nhe răng ra cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía cây thương ở bên cạnh Diệp Phi Lưu.
“Vào lần trước tôi cũng đã chạm mặt với một người sử dụng cây thương dài như thế này, tên là Từ Ngọc Giai, không biết là so với ông ta thì anh sẽ như thế nào nhỉ?”
“Mong là anh có thể mạnh mẽ hơn ông ta một chút!”
Từ Ngọc Giai chính là người của nhà họ Từ ở đế đô, ông ta đã bảo vệ nhà họ Từ nhiều năm, một thân công lực cũng vô cùng cao siêu, nhưng chẳng phải là cuối cùng ông ta cũng bị Tề Đẳng Nhàn phế bỏ với tốc độ rất nhanh hay sao?”
Diệp Phi Lưu chỉ lạnh lùng nói: “Nếu như cậu đã đánh liên tiếp ba trận mà tôi lại dùng thương thì đối với cậu mà nói cũng ít nhiều có chút không công bằng. Ngày hôm nay tôi sẽ đánh với cậu bằng tay không!”
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đi vào bên trong võ trường rồi nói: “Không cần nói nhảm nhiều lời nữa, mau tranh thủ thời gian mà bắt đầu đi, tôi cũng có chút mệt rồi đây này!”
Diệp Phi Lưu bèn chắp tay rồi nói: “Mời!”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lại hắn ta: “Mời!”
Vào thời khắc này, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nín thở nhìn chằm chằm hai con người ở trên võ trường.
Trận đấu này mới thực sự là màn trình diễn đặc sắc nhất!