“Kame Hame Ha.” Tề Đẳng Nhàn trả lời mà không có bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt.
“Phụt!” Ngọc Tiểu Long suýt thì thổ huyết, một chưởng pháp huyền diệu như thế, một chưởng pháp đủ để khai tông lập phái, lại bị đặt cho một cái tên rõ là cùi bắp. “Anh tưởng tôi chưa bao giờ xem “Bảy viên ngọc rồng” à?”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, thực ra tôi đặt tên cho nó là Bạo Kim Đan.”
Ngọc Tiểu Long cẩn thận nghiền ngẫm ba chữ kia, cũng cảm thấy khá là thú vị. Trong tiểu thuyết tiên hiệp thì người ta cũng thường phải tự khiến kim đan phát nổ giữa những giây phút liều mạng còn gì.
Một chưởng này của Tề Đẳng Nhàn là ngưng tụ khí huyết lại trong lòng bàn tay, lợi dụng Bát Quái chưởng để tung ra, nổ tung đột ngột, đúng là cũng khá giống với hành vi tự nổ kim đan.
“Anh muốn dạy tôi ư?” Sau khi suy nghĩ một hồi, Ngọc Tiểu Long cũng nghiêm mặt hỏi lại.
“Đúng!” Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu.
Trong lòng Ngọc Tiểu Long lúc này nửa là ngạc nhiên nửa là bội phục, Tề Đẳng Nhàn đã tự sáng tạo ra một chưởng pháp mạnh thế này mà nói dạy là dạy ngay, hơn nữa, trước đó cô cũng chưa từng thấy hắn sử dụng thứ này, chứng tỏ nó vốn được coi như một vũ khí bí mật được cất giấu.
Vậy mà hắn vẫn nguyện ý mang nó ra dạy cho cô, có thể thấy lòng dạ hắn rộng rãi thế nào.
Sau đó Tề Đẳng Nhàn bắt đầu giảng giải phương thức vận hành khí huyết và khoảng thời gian hợp lý cần vận dụng hơi thở đan điền.
Ngọc Tiểu Long cũng là một cao thủ hiếm thấy, cô chỉ cần nghe Tề Đẳng Nhàn nói qua một lần là đã hiểu nguyên lý của chưởng pháp này, có điều muốn thông thạo nó thì không phải chuyện dễ dàng chút nào.
“Công lao anh chỉ dạy, nhất định sau này tôi sẽ báo đáp.” Ngọc Tiểu Long chắp hai tay lại với nhau và hành lễ với Tề Đẳng Nhàn theo quy củ của giang hồ chính thống.
“Đừng khách sáo, sau này mọi người đều là đồng chí với nhau cả thôi ấy mà.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu rồi xoay người bỏ đi.
Hai người quả thực là những con người cùng chung chí hướng, có gọi là đồng đội cũng không phải quá lời.
Ngọc Tiểu Long nhìn theo bóng lưng của Tề Đẳng Nhàn, trong ánh mắt hiện ra chút tán thưởng, cô cũng có cảm giác trước kia mình đã quá coi thường Tề Đẳng Nhàn.
Có điều cô không hề hối hận vì mình đã hủy bỏ hôn ước, tán thưởng không có nghĩa là thích hắn.
“Bạo Kim Đan? Thú vị thật đấy… Nếu lúc đó anh ta dùng chiêu này để đối phó với mình, lại thêm chiêu thổi ra hơi để làm thành kiếm, chỉ sợ mình có mười cái mạng cũng không đủ dùng mất.” Ngọc Tiểu Long nhìn bàn tay của mình, nhẹ nhàng giơ lên, cảm giác ngưng tụ khí huyết mà cô rất khó tìm được bỗng dưng bùng nổ chỉ trong chớp mắt.
Ngọc Tiểu Long lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại, đầu dây bên kia vừa bắt máy đã lập tức nói ngay: “Viện trưởng La, giúp tôi một việc!”
Người ở đầu dây bên kia đáp: “Ngọc tướng quân có chuyện gì cần, xin hãy ra lệnh cho tôi!”
Ngọc Tiểu Long nói: “Phiền ông quá, ông có thể đổi nguồn hàng của phân viện chiến khu Chu Tước ở tỉnh Đông Hải sang công ty dược phẩm Thiên Lai ở thành phố Trung Hải được không?”
Viện trưởng La lấy làm kinh hãi, ông ta hỏi: “Không phải Ngọc tướng quân đang nói đùa đấy chứ? Cô chỉ cần tôi giúp một việc nhỏ như vậy thôi sao?”
Ngọc Tiểu Long bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, chỉ cần một việc này thôi.”
Viện trưởng La không ngờ Ngọc Tiểu Long lại dùng món nợ ân tình ra để nhờ ông ta giúp một việc như thế, có điều nếu Ngọc Tiểu Long đã mở miệng thì đương nhiên ông ta sẽ không từ chối cô.
“Được, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp, Ngọc tướng quân chỉ cần ngồi đợi tin tốt lành.” Viện trưởng La, tổng viện trưởng của bệnh viện chiến khu Chu Tước, trả lời như vậy.
“Cảm ơn ông.” Ngọc Tiểu Long bình thản đáp.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng viện trưởng La vẫn khó mà kìm được nỗi kinh ngạc, không biết công ty dược phẩm Thiên Lai kia là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho Ngọc Tiểu Long chủ động mở miệng nhờ vả ông bằng món nợ ân tình của bản thân cô!
Tâm trạng của Tề Đẳng Nhàn lúc này đang rất tốt.
Nhưng hắn vừa ra khỏi sư đoàn 81 đã bị một người chặn đường.