"Tiêu rồi, Giang Sơn Hải nhìn thấy anh rồi, ông ta đang đi tới!"
Sắc mặt Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên thay đổi, thấp giọng nói.
Giang Sơn Hải của bây giờ có được sự ủng hộ của gần như tất cả các ông trùm Thượng Hải, điều này làm cho cô cảm thấy lo lắng.
Tề Đẳng Nhàn đối địch với Giang Sơn Hải như vậy, chẳng lẽ còn không phải là lấy sức một mình chống lại đại thế lực của Thượng Hải sao?
Cho dù hắn có mình đồng da sắt thì có thể nghiền nát được mấy cây đinh chứ?
Nhưng Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng với Giang Khuynh Nguyệt, nói: "Em gái cao kều, em cứ yên tâm ngồi nhìn là được, hôm nay sẽ không cho Giang Sơn Hải được như ý đâu. Hơn nữa, vận mệnh của em, dù sao vẫn là nên do chính em nắm giữ!"
Giang Khuynh Nguyệt nghe mà ngẩn người, bởi vì những lời này mà trong lòng hơi sơ hãi, ai mà không muốn nắm giữ vận mệnh của mình chứ?
Giang Sơn Hải đã đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, mặt cười lòng không cười mà nói: "Ô, đây không phải là Tề tổng của Gukoo sao? Hôm nay cũng bị mời đến dự lễ à?"
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: "Bớt làm bộ làm tịch ở trước mặt tôi đi, cẩn thận tôi vả cho đấy! Có phải ông đã quên mất cái bạt tai của tôi đau như thế nào rồi hay không?"
Câu này vừa nói ra, hiện trường vốn đang rất huyên náo trực tiếp im lặng đến mức nghe được tiếng châm rơi.
Từng vị khách khứa đều nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt khiếp sợ, sau đó lại quan sát Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải vốn đang xuân phong đắc ý, muốn tiến tới làm bộ, rốt cuộc Tề Đẳng Nhàn lại thẳng thừng ném ra một câu như vậy, khiến cho sắc mặt ông ta thay đổi trong nháy mắt, tức đến mức muốn hộc máu.
"Họ Tề kia, cậu đừng có ngông cuồng quá mức, lần trước ở tập đoàn tài chính liên minh phía Đông kia, là ai bị đánh sưng cái mặt già, trong lòng cậu không rõ sao?" Dương Viễn Sơn nhịn không được mà nhảy ra, muốn làm Tề Đẳng Nhàn mất mặt.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong cười một tiếng, nói: "À, đúng đúng đúng, nhà họ Dương kiêu ngạo nhất, tôi bị đánh sưng cái mặt già!"
Dương Viễn Sơn khinh thường nói: "Đừng ở đây nữa mau cút đi cho tôi, có phải như vậy hay không, trong lòng cậu tự biết."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ừ, cậu nói cái gì cũng đúng."
Dương Viễn Sơn thấy hắn không tiếp chiêu, không khỏi hơi tức giận.
"Tề tổng nói chuyện vẫn ngạo mạn giống như trước, có điều, tôi muốn biết, sau ngày hôm nay, Tề tồng ở trước mặt của tôi, còn có thể ngạo mạn được hay không?"
"Hoặc là nói, ở trước mặt đà chủ Long Môn Thượng Hải này của ta, có còn dám nhảy nhót nữa hay không?"
Giang Sơn Hải cũng không hề nổi giận ngay trước mặt mọi người, dẫu sao cũng đang có biết bao nhiêu người có lề lối, giậm chân trước mặt nhiều người như vậy thì cũng hơi quá khó coi.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong sửng sốt, nói: "Không thể nào, không thể nào! Không phải Giang phó đà chủ thật sự coi mình là lão đại của Long Môn Thượng Hải rồi đấy chứ?"
Giọng điệu âm dương quái khí này của hắn, quả thật rất tức người.
"Không phải tôi coi mình là lão đại của Long Môn Thượng Hải, nhưng mà toàn bộ người ở đây đều ủng hộ tôi làm cái chức lão đại này!" Giang Sơn Hải lạnh giọng nói.
"À... Thật xin lỗi, hôm nay cái chức lão đại này ông không làm được đâu, bởi vì ông không xứng á!" Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói, sau đó đưa tay vỗ vỗ lên bả vai Giang Sơn Hải.
Giang Sơn Hải lập tức cười ha hả, nói: "Không xứng? Tôi không xứng, chẳng lẽ cậu xứng chắc?"
Tề Đẳng Nhàn gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy!"
Mọi người choáng váng một trận, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ? Người ta nói cái gì, hắn còn thật sự dám đồng ý!
Bỗng nhiên Giang Sơn Hải tiến đến bên tai Tề Đẳng Nhàn, thấp giọng nói: "Yên tâm, đợi sau khi tôi lên làm đà chủ Long Môn Thượng Hải, nhất định sẽ lấy lại số tiền cậu lấy từ chỗ tôi, thu lại cả vốn lẫn lãi! Hơn nữa, tôi đảm bảo, cậu sẽ không thể rời khỏi một mẫu ba phân đất này của Thượng Hải."
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng: "Được thôi, tôi đợi đấy nhé!"
"Họ Tề kia, anh đừng nên quá kiêu ngạo, dù sao Thượng Hải cũng không phải là địa bàn của anh." Ngay lúc này Triệu Man Nhi tiến tới, lạnh nhạt nói.