Du Dương Tư cười nói: “Cháu đương nhiên biết, tên họ Tề là kẻ thù của quốc gia. Dù sao cũng phải chừa cho hắn chút mặt mũi, ra tay giáo huấn tên Hứa Trường Ca kia một chút là được."
Khi Tề Đẳng Nhàn gõ cửa nhà Tôn phu nhân thì nữ tài phiệt xinh đẹp này đang bảo dưỡng.
Khi nhìn thấy là anh, sắc mặt lập tức tối sầm, phanh một tiếng, trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Rõ ràng, sự độ lượng của phu nhân tài phiệt xinh đẹp không quá lớn. Mấy ngày nay Tề Đẳng Nhàn không liên lạc với cô ta thì vẫn là một chuyện không hay.
Tuy nhiên, đây không phải là chuyện gì khó khăn đối với Tề Đẳng Nhàn. Dù sao trong nhà tù U Đô, có những kẻ hung hãn chuyên đánh cắp đầu đạn hạt nhân, anh có thể tìm người học cách bẻ khóa. Theo logic thì không thành vấn đề phải không?
Vì vậy, Tề Đẳng Nhàn dễ như trở bàn tay mở được lỗ khóa.
"Anh vào bằng cách nào?" Tôn Dĩnh Thục tức giận ngồi trên sô pha bôi kem dưỡng da lên bắp chân, khi thấy Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể đi vào cô không khỏi kinh ngạc lắp bắp.
"Xuyên tường! Luyện võ đến trình độ của tôi, có thể xuyên tường, có thể độn thổ." Tề Đẳng Nhàn nói.
Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục tối sầm, cô ta chỉ vào cửa nói: "Ra ngoài, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Tề Đẳng Nhàn mặt dày tất nhiên người thường không thể so sánh được, anh nhàn nhã ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Mấy ngày nay tôi bận quá, cô biết đấy, anh Lôi đã qua đời, tôi cần phải xử lý rất nhiều việc phức tạp.”
Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục dịu đi một chút, nhưng trong lòng vẫn tức giận, lạnh lùng nói: "Tôi gọi anh, vì sao anh thường xuyên không nhận điện?"
Trong đầu Tề Đẳng Nhàn nghĩ: "Tôi có thể nhận được à? Nếu thư ký Dương nghe được, anh em còn ổn được không?"
Nhưng ngoài miệng anh lại nói: “Không phải là do quá bận sao? Cô không biết đâu, gần đây xảy ra nhiều chuyện đến mức một cái đầu của tôi cũng sắp thành hai cái. Hôm nay tôi đến được vì tình cờ đến chỗ này làm việc cùng người khác."
Tôn Dĩnh Thục hỏi: “Cho nên, anh nhân tiện đến tìm tôi sao?”
"Đương nhiên là không. Nói chuyện xong tôi đã nóng lòng muốn đến đây! Dù sao, tôi nhớ phu nhân hết lần này đến lần khác, thưa cô." Tề Đẳng Nhàn đưa tay lấy kem dưỡng da ra, bôi lên lòng bàn tay. Kéo đôi chân có thể nói là hoàn mỹ của phu nhân tài phiêt xinh đẹp kia đến tay, giúp cô ta bôi kem lên.
Bắp chân của Tôn phu nhân thật sự rất đẹp, thon dài mảnh khảnh, đường cong duyên dáng, giống như một yêu đao, quả thực không thể chê vào đâu được.
Cơn giận của Tôn Dĩnh Thục cũng đã tiêu tan khi thấy anh ân cần như vậy.
"Cốc cốc cốc--"
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Thư ký của Tôn Dĩnh Thục tới, cô ta trông hơi vội vàng.
Tôn Dĩnh Thục thu chân lại, nhẹ nhàng hỏi thư ký: "Có chuyện gì?"
Thư ký nói: "Phu nhân... Cô Lý đã đưa ra yêu cầu với tổng bộ, muốn tổng bộ lấy lại một phần quyền lực ở thị trường Hoa Quốc của cô, giao cho cô ta xử lý."
Tôn Dĩnh Thục nghe vậy lập tức tức giận, lạnh lùng nói: "Con khốn này thật sự chống lại tôi ở khắp nơi! Cho rằng có thể yên tâm lấy được vốn cổ phần của tàu thuyền Lôi thị sao?"
Thư ký vẻ mặt khó coi nói: "Phu nhân, ngay cả bên trong Thôi gia cũng đang hoảng sợ, cho rằng thị trường Hoa Quốc sẽ bị cô Lý cướp đi."
Tôn Dĩnh Thục cười lạnh nói: "Bọn họ sợ quái gì, muốn chết cùng là tôi chết trước! Bọn họ chỉ lo lắng số tiền năm nay kiếm được sẽ ít đi."
Nói xong, Tôn Dĩnh Thục nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
“Nếu Lý Toàn Chân thực sự có được một phần cổ phần trong tàu thuyền Lôi thị thì cô ta có thể lấy đây làm điểm tựa để lợi dụng vấn đề, từ đó ảnh hưởng đến quyền lực của tôi trên thị trường Hoa Quốc…” Tôn Dĩnh Thục nghiêm túc nói với Tề Đẳng Nhàn.
Xét cho cùng, quy mô của Tàu thuyền Lôi thị không hề nhỏ, nếu Lý Toàn Chân thực sự có được cổ phiếu thì có thể tự mình lên tiếng trong Tàu thuyền Lôi thị. Tài phiệt Thượng Tinh tất nhiên sẽ suy xét đến việc có nên chia thêm quyền lực ở thị trường Hoa Quốc cho cô ta để cô ta thuận tiện vận hành hay không.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Yên tâm, tôi đã nói rồi, không ai có thể động tới Tàu thuyền Lôi thị, Tàu thuyền Lôi thị cuối cùng vẫn sẽ ở trong tay Lôi gia!"