Ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng không ngờ Dương Quan Quan sẽ nói với hắn ba chữ này.
Có lẽ là vì Lục Chiến Long rời đi, cùng với việc trong một đêm Tề Đẳng Nhàn bị gán tội danh là giặc phản quốc, làm cho Dương Quan Quan đột nhiên tỉnh ngộ.
Cô sợ sẽ phát sinh biến cố nào đó mà mình không thể thừa nhận, sợ mình sẽ không còn cơ hội để thổ lộ tình yêu trong lòng.
Cho nên, bây giờ cô lựa chọn nói ra.
"Rất tốt, sau này cũng phải thường xuyên nói với tôi như vậy đấy!" Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa vươn tay ra vuốt vuốt mũi cô, trong ánh mắt đó toàn bộ đều là tình yêu.
Tình cảm của hắn và Dương Quan Quan, là do từng chút từng chút một bồi dưỡng nên, Dương Quan Quan có thể có thành tựu như ngày hôm nay phần lớn đều là công lao của hắn.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Tôi đi Hứa gia trước, lát nữa sẽ quay lại tìm cô.”
Dương Quan Quan đỏ mặt nói: "Ừ.
Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn rời đi, Dương Quan Quan thở dài, nói: "Aish, đúng thật là EQ thấp không có thuốc chữa. Tôi đã nói ra những lời như vậy rồi mà cũng không biết chủ động thêm chút...”
Trong lòng cô cực kỳ chờ mong một giây sau Tề Đẳng Nhàn sẽ hôn lên đôi môi của cô, làm nổ tung tình yêu tràn ngập của mình.
Kết quả là con hàng này cứ như vậy mà đi, thật sự khiến cho người ta không biết nói gì.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn lại nghĩ: "Sớm biết sẽ như này thì hôm qua đã bảo em gái Cao mua hai bó hoa hồng rồi, một bó tặng người tình cũ, một bó tặng thư ký Dương.”
Cũng may Dương Quan Quan không có thuật đọc tâm, nếu không chắc chắn có chết cô cũng phải liều mạng.
Cái loại chuyện mượn hoa tặng phật này, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn vừa ra tay thì liền biết là lão giang hồ.
Vì thế, Tề Đẳng Nhàn cứ cực kỳ vui vẻ như thế mà đến Hứa gia, chuẩn bị tạm biệt Hứa Trường Ca và Hứa Ức Ngọc trước.
"Cái đó, chú Hứa, trong khoảng thời gian này đã làm phiền mọi người rồi, bây giờ cháu chuẩn bị đi đây, trước tiên phải làm xong một số việc của bản thân đã." Tề Đẳng Nhàn nói với Hứa Trường Ca, cũng đã sắp xếp ổn thỏa hành lý.
"Này, tiểu mập mạp, cháu thật sự muốn rời khỏi nhà chúng ta à? Thật sự không sợ Hòa Liên Thắng sẽ tìm cháu để gây phiền phúc ư?"
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói: "Không cần lo lắng đâu ạ, Hòa Liên Thắng không làm gì được cháu.”
Triệu Tân Lan lại cười lạnh nói: "Nếu anh đã có năng lực lớn như vậy thì nhanh đi đi! Còn có, anh nói sẽ giúp chú Hứa của anh giải quyết vấn đề tài chính, mạnh miệng như thế nhưng sao bây giờ ngay cả một xu cũng không thấy vậy?"
Bà đương nhiên đang ước gì các tên "Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga" Tề Đẳng Nhàn này nhanh chóng cút đi, tất cả các phương diện của con gái Hứa Ức Ngọc nhà mình đều là đẳng cấp nhất, giờ lại phải ở cùng một chỗ với một người như vậy thật đúng là lãng phí sinh mệnh.
Hứa Trường Ca nhíu mày với Triệu Tân Lan, khiến cho bà ta câm miệng, sau đó nói với Tề Đẳng Nhàn: "Tiểu Lý, cháu thật sự chuẩn bị đi sao? Cháu muốn đi nơi nào?”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Đúng vậy ạ, lúc trước đến Hứa gia làm phiền mọi người thật ra là để tránh tạm sóng gió. Hiện tại, sóng gió đã qua, cháu cũng không nên tiếp tục làm phiền hai người nữa!"
“Vấn đề về tài chính, cháu sẽ cho người giải quyết.”
“Nếu như tài chính không đủ, cháu cũng sẽ để cô Dương nhường nhịn tí, chú Hứa không cần quá lo lắng.”
Triệu Tân Lan cười nhạo một tiếng, những lời mạnh miệng này thật sự là làm cho người ta cảm thấy buồn cười!
Tuy rằng mới ở chung với Tề Đẳng Nhàn mấy ngày nay mà thôi, nhưng lúc này hắn phải đi, Hứa Ức Ngọc cũng cảm thấy có chút không nỡ.
“Vậy nếu có thời gian rảnh thì anh phải thường xuyên đến nhà em chơi đấy, nếu không có việc gì, chúng ta cũng có thể hẹn nhau ăn cơm." Hứa Ức Ngọc cười nói.
“Được thôi!" Tề Đẳng Nhàn mở miệng đáp ứng.
Hắn đang chuẩn bị đi, dì Trương bảo mẫu liền vội vàng chạy vào, vẻ mặt tái nhợt nói: "Lão gia, bên ngoài có rất nhiều xe tới, rất nhiều người ở ngoài đó!
Sắc mặt Hứa Ức Ngọc đột nhiên biến đổi, nói: "Không phải là người của Hòa Liên Thắng đấy chứ?!”
Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, trên mặt mang theo ý không vui, nếu người của Hòa Liên Thắng dám đến Hứa gia để tìm hắn gây phiền phức, vậy thì đúng thật là chán sống rồi!
Hứa Trường Ca bình tĩnh nói: "Cứ xem tình hình trước đã, không được thì gọi điện báo quan, cháu cứ chờ ở đây, chú đi ra ngoài xem.”
“Ông Hứa, Mấy người đó nguy hiểm biết bao nhiêu chứ? Hòa Liên Thắng muốn tìm hắn gây phiền phức, vậy thì cứ để cho bọn họ tìm là được rồi, không cần phải vì một người ngoài mà đắc tội đoàn xã địa phương!" Triệu Tân Lan vội vàng nói.