Hứa Trường Ca không nhịn được mà thầm do dự trong lòng, ông nghĩ là nếu để mọi người bên ngoài biết được ông đã đánh nhau với một người phụ nữ thì ít nhiều gì câu chuyện cũng sẽ có chút không dễ nghe.
Ánh mắt của Hứa Trường Ca thoáng dao động một chút, ông quay đầu nhìn về phía Dương Quan Quan rồi mỉm cười và hỏi: “Dương tiểu thư à, hay là thế này đi, bạn trai của con gái chú lợi hại lắm đấy, hay là để cho bạn trai của con gái chú đấu với cháu một trận vậy?”
Dương Quan Quan vô cùng ngạc nhiên, cô ta dời mắt sang phía Tề Đẳng Nhàn rồi hỏi hắn: “Vậy sao?!”
Hứa Ức Ngọc lại lần nữa nói chen vào: “Daddy ơi, daddy đừng có hãm hại người béo chứ, anh ấy có vóc dáng mập mạp như thế này thì làm sao mà có thể đánh nhau với người khác được? Nhỡ đâu anh ấy bị Dương tiểu thư đánh chết ở đây thì con biết phải làm sao bây giờ!”
Tề Đẳng Nhàn cũng đang thầm chửi con mẹ nó trong lòng, tại sao đột nhiên hắn lại bị kéo vào trong câu chuyện giữa bọn họ vậy chứ?
“Chú Hứa à, cháu cũng không dám động thủ với Dương tiểu thư đâu.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Vì sao chứ?” Dương Quan Quan cau mày hỏi lại.
Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta: “Sư phụ của Dương tiểu thư là một người rất lợi hại có tên là Tề Đẳng Nhàn, anh ta có vóc người tuyệt hảo và gương mặt rất đẹp trai thì thôi đi, đã vậy anh ta còn sở hữu quyền pháp vô địch đủ để giúp cho anh ta tung hoành khắp thiên hạ, thực sự là đáng sợ lắm đấy.”
Dương Quan Quan ngạc nhiên: “Ồ? Tôi không ngờ là anh còn biết sư phụ của tôi cơ đấy!”
“Tôi từng được may mắn chứng kiến cảnh tượng khi anh ta chiến đấu một lần, anh ta thực sự rất lợi hại, quyền pháp đó cứ như thần linh ở trên trời giáng xuống không bằng, cả đời này tôi chưa từng được nhìn thấy người có võ công lợi hại như vậy một lần nào cả! Hơn nữa, anh ta rõ ràng là một người có thể kiếm cơm nhờ vào khuôn mặt đẹp trai đó, vậy mà anh ta vẫn có thể luyện được quyền pháp võ công lợi hại như vậy, đúng là không chừa lại chốn dung thân cho những người vừa không có giá trị nhan sắc lại vừa không có võ công xuất chúng như tôi mà.” Tề Đẳng Nhàn vừa lắc đầu vừa thở dài đầy ảo não.
Khóe miệng của Dương Quan Quan giật giật, không hiểu vì sao mà khi nghe cái tên có dáng người mập mạp này khen ngợi Tề Đẳng Nhàn hết lời thì cô ta lại cảm thấy từng từ ngữ mà anh ta thốt ra đều quái dị đến mức không thể tả được!
Dương Quan Quan cau mày hỏi lại: “Anh ấy thực sự lợi hại như vậy sao? Tại sao tôi lại chưa từng nghe đến chuyện đó nhỉ.”
Tề Đẳng Nhàn cũng có cảm giác hình như hắn đã tự tâng bốc bản thân hơi quá đà, chỉ đành mỉm cười ngượng nghịu rồi im lặng.
Hứa Trường Ca cũng không nhịn được mà tỏ vẻ ngạc nhiên, ông nói: “Thì ra sư phụ của Dương tiểu thư lại là một con người lợi hại như vậy, xem ra là thầy giỏi thì cũng dạy được học trò xuất sắc.”
Dương Quan Quan lại nói: “Thôi đừng nhắc đến anh ấy làm gì nữa, Hứa tổng à, rốt cuộc chú có đồng ý trao đổi võ thuật với cháu một lúc hay không? Nếu như chú có thể giành được chiến thắng thì cháu sẽ đồng ý rót vốn đầu tư cho hạng mục mà chú mong muốn.”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà liếc mắt nhìn Dương Quan Quan, trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự tán thưởng và khen ngợi.
Không ngờ sau khi được hắn tự tay dạy dỗ thành tài thì cái cô nàng nhát gan này lại có thể trở thành một người tài giỏi đến mức đủ khả năng một mình đảm đương một khoảng trời riêng, hiện tại Dương Quan Quan xuất hiện trong dáng vẻ của một nữ tổng tài bá đạo của tập đoàn lớn, khí chất cũng cực kỳ áp đảo, ngay cả khi đàm phán với một người có địa vị lớn và sự nghiệp mở rộng như Hứa Trường Ca mà cô ta cũng có thể chiếm được thế thượng phong trước ông.
Hứa Ức Ngọc cũng chú ý tới ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn, cô không nhịn được mà giơ khuỷu tay lên huých cho hắn một cú thật mạnh.
“Ê này bé mập, anh đừng có mà mơ tưởng đến chuyện cóc đòi ăn thịt thiên nga đấy nhé!”
“Hơn nữa bây giờ anh còn là bạn trai trên danh nghĩa của tôi nữa cơ mà, tốt xấu gì thì anh cũng nên tôn trọng tôi một chút chứ.”
“Tôi còn đang đứng lù lù ở bên cạnh anh mà anh dám dùng loại ánh mắt đó để nhìn người phụ nữ khác cơ à.”
Tề Đẳng Nhàn không thể giấu nổi nụ cười đắc ý, hắn nói: “Thịt thiên nga thì tôi đã được ăn từ lâu rồi kìa!”
Sau khi nghe được những lời ấy, Dương Quan Quan không thể không tỉnh táo lại. Cô ta hỏi bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Anh vừa mới nói cái gì cơ?”
Tề Đẳng Nhàn vội vàng sửa lại: “Dương tiểu thư à, tôi chỉ nói là tôi đã được ăn thịt thiên nga thôi chứ tôi nào có dám nhắc đến cô đâu… Huống hồ cô còn là đồ đệ của một sư phụ đẹp trai như sư phụ Tề nữa, đối với cô thì tôi chỉ có tấm lòng kính trọng này mà thôi.”
Dương Quan Quan nhíu mày, nhưng vì Tề Đẳng Nhàn chữa cháy rất nhanh nên cô ta cũng không truy cứu thêm làm gì nữa.