Tề Đẳng Nhàn nhìn Giang Khuynh Nguyệt và sững sờ một lúc, cô gái này trông thì khá lạnh lùng, nhưng trên thực tế, cô ta có vẻ là một người nói nhiều?!
Dù sao thì lần trước khi ở trên xe Jeep, Giang Khuynh Nguyệt ở bên cạnh lải nhải không ngừng, lúc đấy hắn đang nghĩ đến chuyện khác, đại khái cũng chỉ nghe được một nửa.
Giang Khuynh Nguyệt đột nhiên gõ bàn với vẻ không hài lòng và nói: “Này này này, cái tên họ Tề kia, anh có đang nghe không đấy?”
Tề Đẳng Nhàn bưng tách cà phê lên, uống một ngụm, cười cười và nói: “Có đang nghe, cơ mà cô có nghe lọt lời của tôi hay không đấy? Trước khi đến tôi đã nói với cô rằng tôi vừa mới kiếm được một số tiền lớn từ chỗ bố cô, vừa hay có thể chia cho cô một ít, hoàn toàn đủ để cô gánh vác mọi thứ của mẹ cô.”
Giang Khuynh Nguyệt nói: “Bớt nói đùa đi, anh có tài cán gì mà kiếm được tiền từ chỗ ông ta chứ? Ông ta có khác gì loại người vắt cổ chày ra nước đâu...”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi bán một thứ cho ông ta, lấy được hai tỷ. Tôi chia một trăm triệu cho cô, giúp cô giải quyết hoàn cảnh khó khăn, thế nào?”
“Phì!”
Chính vào lúc này, trợ lý đi ngang qua nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói như vậy thì nhịn không được mà cười ra thành tiếng.
Thứ gì mà đáng giá hai tỷ chứ? Còn nữa, vừa mới mở miệng đã nói muốn cho người ta một trăm triệu, có ai lại bốc phét như vậy không hả? Tự coi mình là tỷ phú thật đấy à!
Giang Khuynh Nguyệt cười nói: “Anh đừng nói với tôi đó là một trăm triệu đô la Zimbabwe hay là Bolívar Venezuela đấy nhé!”
“Tôi nói cho anh biết này, muốn theo đuổi con gái ấy mà, chém gió thì cũng được đấy nhưng mà đừng có chém quá.”
“Còn nữa, quà tặng là thứ rất quan trọng! Anh chỉ chém gió suông mà không có quà tặng, vừa nhìn đã thấy không đạt tiêu chuẩn rồi.”
“Nói thật lòng, có phải là anh chưa từng yêu đương hay không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Quà tặng? Có chứ... cầm lấy này.”
Hắn tiện tay lấy ra một con búp bê và ném vào trong lòng Giang Khuynh Nguyệt.
Giang Khuynh Nguyệt vội vàng đưa tay ra đón lấy, sau đó trợn mắt lên lườm hắn.
Người trợ lý kia nhìn thấy một màn này thì trực tiếp quay lưng lại và cười đến uốn éo cả người.
“Cũng không biết tên đàn ông ngốc này từ đâu tới, ai cho anh ta tự tin mà theo đuổi Giang tiểu thư thế... Tặng quà cho người như Giang tiểu thư mà lại tặng búp bê, cũng thật là lợi hại quá đi!” Trợ lí không nhịn được mà khẽ giọng chế giễu với mấy người mẫu đang nghỉ ngơi ở bên cạnh.
“Lần cuối cùng tôi nhận được món quà kiểu như búp bê này chắc là mười năm trước nhỉ... lúc còn học cấp ba.” Một người mẫu nở nụ cười và nói.
“Các cô hiểu cái gì chứ, người ta đây là ngây thơ chất phác! Tặng mấy thứ như kiểu búp bê, có cảm giác như mối tình đầu ấy!” Lại một người mẫu khác lên tiếng.
Tóm lại, ở trong mắt mọi người, Tề Đẳng Nhàn đã trở thành một tên đàn ông ngốc nghếch keo kiệt, dù sao thì tặng món quà như thế này cho người phụ nữ thuộc đẳng cấp này như Giang Khuynh Nguyệt, khó tránh khỏi việc trông có hơi low một chút.
Giang Khuynh Nguyệt quay đầu đưa búp bê cho trợ lý và nói: “Giúp tôi đặt ở chỗ nào bắt mắt nhất ấy, đây là tâm ý của người ta đó!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Con búp bê này cô muốn mua cũng chẳng mua được đâu, đây là quà tặng khi đặt mua Ferrari đó.”
Trên người con búp bê mặc một bộ quần áo màu đỏ, trên đó có in logo của Ferrari.
Trợ lý suýt chút nữa đã phì cười, lại còn được tặng khi mua Ferrari... Vậy anh tặng xe đi, tặng con búp bê làm gì chứ!
Trợ lý thực sự làm theo lời của Giang Khuynh Nguyệt và trực tiếp đặt con búp bê ở vị trí dễ thấy nhất, chính là ở ngay chính giữa một đống ảnh nghệ thuật, trông có vẻ rất gai mắt.
“Được rồi, bớt ở đây đùa giỡn nữa đi. Bây giờ tôi đang rất cần tiền, nếu như anh thực sự muốn giúp tôi thì giới thiệu cho tôi vài công ty có tài nguyên tốt mà đang có nhu cầu làm video quảng cáo đi!” Giang Khuynh Nguyệt phủi tay, không quá để ý đến những chuyện này và nói thẳng ra luôn.
“Máy tính cầm tay mới nhất do tập đoàn Gukoo phát triển vừa hay đang cần một người đại diện hình ảnh. Tôi thấy cô rất ổn, tôi cho cô cơ hội này, thế nào?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Tập đoàn Gukoo cũng có chút tiếng tăm ở Thượng Hải, dù sao cũng là một công ty công nghệ, hơn nữa việc quảng bá máy tính cầm tay cũng rất tốt, rất nhiều người biết đến.
Giang Khuynh Nguyệt khẽ ngẩn người, nói: “Anh quen người của tập đoàn Gukoo à? Thế thì tốt quá, tôi rất bằng lòng được làm người đại diện hình ảnh cho bọn họ.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi chính là ông chủ của tập đoàn Gukoo, còn cần phải quen biết ai nữa? Thế thì được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại bảo bọn họ sắp xếp.”
“Giang tiểu thư, người đại diện cho máy tính cầm tay của tập đoàn Gukoo đã được chọn rồi, chính là Chu Tử Lâm...” Lúc này, trợ lý đi đến và khẽ giọng nhắc nhở.
Nghe thấy cái tên Chu Tử Lâm, vẻ mặt của Giang Khuynh Nguyệt bỗng chốc trở nên khó coi.
Chu Tử Lâm là người mẫu do cô ta đào tạo ra, thế nhưng sau khi nổi tiếng thì lại chạy vào vòng tay của công ty khác, bây giờ một đống hợp đồng còn đang ở trên người cô ta, cô ta lại không đồng ý tham gia vào việc quay chụp do studio sắp xếp.
Vậy nên Giang Khuynh Nguyệt bị những vụ kiện đó hành cho không ngóc đầu lên nổi... Lợi nhuận năm nay của studio hầu như đều phải bồi thường vào đó.