Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên nói: "Hả? Mọi người đều đánh giá cô ta cao vậy... Hậu thuẫn của cô ta là ai?"
Tiết Chân đáp: "Cô ta là chị em cùng cha khác mẹ của Thiên Phạt Triệu gia."
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên cảm thấy hơi đau răng, thật sự có hơi đau răng.
Triệu Biện Tử có thực lực ra sao, mặc dù chưa từng đánh nhau, nhưng hắn vẫn biết, nhưng nghe nói công lực của Triệu Hồng Tụ còn ở trên cả Triệu Biện Tử, vậy phải khó đối phó đến mức nào?
"Cô ta có thể đứng vững ở Ma Đô, thậm chí nắm giữ phần lớn tài nguyên của Trịnh Gia chính là do cô ta có thể khiến Triệu Hồng Tụ - pho tượng phật lớn này ra tay."
"Cậu triệt để đắc tội cô ta rồi, đã thế còn phong tỏa khu chọi chó của Trịnh gia, cô ta khả năng muốn băm cậu thành trăm mảnh rồi."
"Vậy nên cậu nhất định phải cẩn thận!"
Sắc mặt Tiết Chân nghiêm túc nói, dáng vẻ không giống như đang nói đùa.
Tề Đằng Nhàn đáp: "Tôi muốn biết, sao Tiết tiên sinh lại nói với tôi những lời này? Qua lại thân thiết với tôi như thế, lẽ nào không sợ lọt vào tầm ngắm của kẻ thù à?"
Tiết Chân cười nói: "Tôi biết Tề tiên sinh là hạc giữa bầy gà, qua lại thân thiết với Tề tiên sinh, cũng coi như là một loài đầu tư đi!"
Tề Đẳng Nhàn biết Tiết Chân không nói thật, làm gì có chuyện tự nhiên lại đi đầu tư, trước đây còn chưa từng gặp mặt, đã biết hắn là hạc trong bầy gà?
Tiết Chân không muốn nói, Tề Đẳng Nhàn cũng lười ép anh ta.
"Có chuyện gì, có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào, có thể giúp được, Tiết gia tôi nhất định sẽ giúp. Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi xin phép đi trước." Tiết Chân chắp tay nói.
"Tiết tiên sinh đi thong thả." Tề Đẳng Nhàn khách sáo đáp lại.
Dương Quan Quan nói: "Thiên Phạt của Triệu gia đó rất lợi hại à? Anh ta vừa nhắc đến người này, sắc mặt anh đã thay đổi rồi."
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Quan Quan à, đều là phụ nữ, cô không được chịu thua kém đâu đấy! Đến lúc đấy, cô làm Thiên Phạt của tôi."
Dương Quan Quan không nhịn nổi trợn trắng mắt nhìn hắn, hỏi: "Phụ nữ á? Một thằng đàn ông cao to như anh đánh không lại một người phụ nữ. còn để tôi tranh giành, có mất mặt không hả?"
Tề Đẳng Nhàn cười đáp: "Có đánh lại hay không thì không biết, nhưng dù sao thì danh tiếng của người ta cũng lớn lắm đó."
"Chưa đánh đã sợ đâu có được, đến một người thì đánh một người thôi!" Dương Quan Quan nói.
"Khí thế không tồi, tiếc là không có bản lĩnh, bị đánh thành cái bộ dạng này, nói ra cũng mất mặt." Tề Đẳng Nhàn nói.
Dương Quan Quan tức giận nói: "Hắn ta dùng thủ đoạn, nếu không tôi đã đánh chết hắn rồi!"
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Chân chính bước vào một trận chiến sinh tử, dùng tí thủ đoạn cũng không tính là gì. Đánh nhau, không phải chỉ là một phút nóng máu, có lúc cũng phải sử dụng đến đầu."
Lúc này, Thượng Tuyền Tinh Vũ đã đứng ngoài một căn phòng cờ, đợi sư phụ Liễu Tông Nham Toái của anh ta.
Trong phòng cờ, Liễu Tông Nham Toái và một người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn trước bàn cờ, trên bàn cờ đen trắng đan xen, tình hình phức tạp.
Liễu Tông Nham Toái vân vê quân cờ đen, trầm tư một lúc, cuối cùng từ bát đựng lấy ra một quân cờ đặt lên bàn cờ, thở ra một hơi.
"Kì nghệ của Triệu tiểu thư quả thật siêu phàm thoát tục, chơi cả ba ván mà tôi vẫn không tìm được bất kì cơ hội nào, tôi chịu thua!" Liễu Tông Nham Toái dựng thẳng lưng, gập đầu nhận thua.
"Đa tạ." Triệu Hồng Nê cười nhẹ, "Liễu Tông tiên sinh vốn là người nhà võ, lại tinh thông kì nghệ như vậy, cũng khiến người ta vô cùng bái phục!"
Đợi kết thúc ván cờ, Thượng Tuyền Tinh Vũ mới tiến vào chào hỏi, một cánh tay của anh ta bị băng bó chi chít buông thõng trước ngực.
"Sư phụ!" Thượng Tuyền Tinh Vũ cúi gập người chín mươi độ trước mặt Liễu Tông Nham Toái.
"Sao lại bị đánh thành ra thế này?" Liễu Tông Nham Toái thấy dáng vẻ anh ta như vậy, vô cùng ngạc nhiên, hơi nhíu mày hỏi.
Liễu Tông Nham Toái cũng đã sáu mươi tuổi rồi, nhưng nhìn bên ngoài lại giống như còn chưa tới bốn mươi tuổi. Đây là bời vì khí huyết ông ta dồi dào, không bị tắc nghẽn., nên mới không già đi nhanh chóng.
Nhìn thấy vết thương trên người Thượng Tuyền Tinh Vũ, ông ta không hề tức giận mà ngược lại rất bình tĩnh, bời vì người luyện võ đánh đánh đấm đấm là chuyện rất bình thường, bị thương cũng là chuyện như cơm bữa.
Thượng Tuyền Tinh Vũ mím môi nói: "Con đã gặp được Miyazaki Shinzo, tay con bị thương là do hắn."
Liễu Tông Nham Toái vừa nghe đến cái tên này, đáy mắt lập tức lóe qua ánh sáng lạnh lẽo, nói: "Cái gì? Miyazaki Shinzo? Vậy mà tên đó lại ở Ma Đô của Hoa Quốc."