Vương Hổ bình yên vô sự rời khỏi tập đoàn Hướng thị.
Mọi người đều biết hôm nay Hướng Đông Tình gặp phải nguy hiểm sinh tử mà chuyện này do Vương Hổ sắp đặt không thể nghi ngờ, mặc dù không có chứng cứ gì.
Vậy mà bây giờ Vương Hổ tự nhiên đến đây rồi bình an rời đi.
Các công nhân viên trong tập đoàn Hướng thị ai cũng giấu lo lắng trong lòng.
Vương Hổ đến rồi đi như vậy đối với tinh thần của bọn họ tạo thành chấn thương lớn.
Tề Đẳng Nhàn đặt cây bút chì của Hướng Đông Tình lên bàn, hơi nghi ngờ khẽ lắc đầu, nói: "Đáng tiếc."
Hướng Đông Tình mím môi không lên tiếng, lấy cây bút chì cài lên tóc.
"Anh ta cố ý.", Hướng Đông Tình hít một hơi thật sâu rồi nói: "Dường như muốn thông báo thắng lợi của mình nên đến tập đoàn chúng ta dạo một vòng."
"Thậm chí còn buộc tôi đánh anh ta."
"Chắc chắn anh ta có kế hoạch dự phòng."
Tề Đẳng Nhàn cười cười, đương nhiên Hướng Đông Tình phát hiện ra hành động vừa rồi của mình có hơi không ổn.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Anh ta mặc áo chống đạn, chỉ là cô không nhìn thấy mà thôi. Khả năng bắn súng của cô muốn nã vào đầu anh ta thì rất khó."
Hướng Đông Tình nhíu mày nhưng cái này nằm trong dự kiến.
"Vừa rồi anh ta tức giận nhưng không ra tay, tiếc thật.", Hướng Đông Tình gẩy nhẹ cây bút chì sau đầu, tiếc nuối nói.
Cô ta biết vừa rồi Tề Đẳng Nhàn chọc giận Vương Hổ để anh ta nén giận ra tay.
Vì vậy cô ta cũng phối hợp theo, ngay cả khi Tề Đẳng Nhàn khiêu khích mình thì thái độ và hành động của cô ta cũng thuận theo hắn.
Những hành động này càng khiến cho Vương Hổ phẫn nộ hơn.
Cuối cùng Vương Hổ vẫn giữ được bình tĩnh, sau đó ra về bình thường.
Hướng Đông Tình đột nhiên cắn răng thật mạnh, nói: "Anh ta dám lấy chú Phúc ra đe dọa tôi!"
Tề Đẳng Nhàn biết A Phúc là trưởng bối còn sống mà Hướng Đông Tình quý trọng nhất, tuy không phải thân thích gì nhưng so với người thân còn gần gũi hơn rất nhiều.
Lấy tính cách của Vương Hổ chỉ sợ nói được làm được, biến chuyện đe dọa này thành hành động thực tế.
"Anh ta không có cơ hội ra tay, hết đêm nay là thành người chết rồi.", Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Hướng Đông Tình, giọng nói không có cảm xúc.
Hướng Đông Tình thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu.
"Chú Phúc là người tôi rất kính trọng.", Tề Đẳng Nhàn bổ sung thêm một câu, dường như muốn nói rõ hắn mạo hiểm làm vậy không phải vì Hướng Đông Tình.
Hướng Đông Tình nghe câu nói dư thừa này không khỏi nhếch miệng cười khinh, giữa mày nhíu chặt khó chịu, rắn vẽ thêm chân, cũng chỉ có thế mà thôi.
Hướng Đông Tình mở máy tính của mình lên rồi giải thích suy nghĩ của mình cho Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không hiểu chuyện kinh doanh cho lắm nhưng Hướng Đông Tình nói rất kỹ càng và lấy nhiều phép so sánh khác nhau, dù người ngoài như hắn cũng nghe hiểu được lời cô ta nói, trong lòng không khỏi kinh ngạc trước tài năng của Hướng Đông Tình.
"Anh sẽ không phản bội tôi.", bỗng dưng Hướng Đông Tình nói, giọng điệu không giống như thăm dò.
Lợi ích động đến lòng người.
Tề Đẳng Nhàn đầu tư vào năm mươi tỷ USD, số tiền này đủ để ăn hết toàn bộ tài sản của liên minh thương nghiệp Từ thị, lợi ích này quá lớn, lớn đến mức cha con bất hòa, anh em phản bội.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi giật mình, cười nói: "Một người từng mất đi tất cả mọi người sao có thể phản bội một người khác cũng mất đi như vậy?"
"Huống chi đây là một người đàn ông có thể làm bất cứ thứ gì để làm vui lòng phụ nữ."
"Vì thế Hướng tổng nói vấn đề này có hơi ngớ ngẩn đó nha!"
Hướng Đông Tình nghe xong rất thoải mái, trực giác mách bảo cô ta rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ không phản bội nhưng cô ta vẫn sẽ hỏi như vậy.
Bởi vì cô ta là người kinh doanh, không thể dựa vào trực giác mà làm việc.
Hướng Đông Tình hít một hơi thật sâu, quay đầu chân thành nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: "Anh không làm tôi thất vọng thì sau chuyện này..."
"Tập đoàn Hướng thị là đồng minh trung thành nhất của anh, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất!"
"Ngay cả khi anh muốn lật trời, tập đoàn Hướng thị cũng quyết không lùi nửa bước."
Lời nói Hướng Đông Tình giúp Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thoải mái giống vậy.
Hắn giúp đỡ Hướng Đông Tình dĩ nhiên là có mục đích riêng.
Tuy hắn không cần người ta báo đáp nhưng cũng không muốn gặp phải bạch nhãn lang.
Hướng Đông Tình biết rõ tương lai Tề Đẳng Nhàn đối mặt là ai, là thế lực nào nhưng cô ta vẫn nói ra lời lẽ đanh thép, vô cùng kiên quyết.
Có thể thấy được lòng quyết đoán của người phụ nữ này cho dù là đàn ông cũng tự than thở không sánh bằng.
"Cô có biết lời mình nói có ý gì không?", Tề Đẳng Nhàn muốn xác định lại lần nữa.
"Chúng ta không còn gì để mất rồi.", Hướng Đông Tình bình tĩnh nói.
Tề Đẳng Nhàn hài lòng cười, câu nói này của Hướng Đông Tình đại biểu cho tâm tính của cô ta đã thay đổi.
Tập đoàn Hướng thị không còn một người bị xem là kéo dài mạng sống của cha mẹ, trở thành loại người không gánh nổi trách nhiệm.
Chầu rượu ngày hôm qua xem như không bị lãng phí.
"Thật ra khi cô uống say thật sự rất đáng yêu."
"Chờ chuyện này thành công, chúng ta lại uống thêm lần nữa."
"Hầm rượu nhà cô có một thùng rượu lâu năm ở thành phố Bordeaux, để như vậy có hơi uổng phí."
Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa đi ra cửa văn phòng.
Hướng Đông Tình nói: "Thắng, chúng ta nâng ly uống. Thua cũng nâng ly uống!"
Tình cách cởi mở này khiến Tề Đẳng Nhàn càng thích.
Hắn cảm nhận được khí chất dũng cảm như kiểu "Vì tri kỷ đổ máu và nước mắt, uống say mang đao chém đầu người", phần dũng cảm này là từ mấy năm nay kìm chế tạo nên.
Giống Việt Vương Câu Tiễn "Quân tử giấu tài trong người, chờ đợi thời cơ ra tay", càng kiềm chế càng đúc thành một Hướng Đông Tình gan dạ hơn người.
"Chờ tin tốt của tôi, tôi sẽ giúp cô báo thù.", Tề Đẳng Nhàn chớp chớp mắt, vung tay vẫy chào rời khỏi văn phòng.
Hướng Đông Tình ngồi yên tĩnh, cô ta cũng phát hiện ra tâm tính bản thân bên ngoài khác biệt, cái cảm giác thoải mái khó có được, cái cảm giác vứt bỏ hết mọi thứ đánh cược làm cho cô ta sảng khoái vô cùng.
Tề Đẳng Nhàn đi ra từ văn phòng Hướng Đông Tình thì nhận được cuộc gọi hỏi han của Lý Vân Uyển.
"Tôi nghe nói Hướng tổng bị ám sát suýt chút nữa là mất mạng phải không?", Lý Vân Uyển vội vã hỏi.
"Đúng vậy nhưng cũng may là có tôi ở đấy.", Tề Đẳng Nhàn dương dương tự đắc nói.
"Anh ở cạnh cô ấy? Thế thì tốt rồi... Vậy anh có bị thương không?", Lý Vân Uyển hỏi.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi không sao, à... tôi hỏi một chuyện."
Lý Vân Uyển: "Hả?"
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cô biết Vương Hổ ở đâu không?"
Lý Vân Uyển ngạc nhiên: "Anh muốn làm gì?"
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười lạnh lùng, từ tốn nói: "Tất nhiên là chém đầu anh ta rồi xách về cho Hướng tổng hả giận!"
Buổi chiều trời đổ mưa lớn, nhiệt độ hạ thấp.
Đúng như Tề Đẳng Nhàn nói, đêm nay trời âm u không có trăng cũng chẳng có sao.