Tề Đẳng Nhàn hung hăng cau mày lại, nghĩ ngợi nói: “Vừa rồi mới sử dụng sức lực lại có thể tiêu hao cao như vậy, nàng ta mặc áo chống đạn, một quyền này, có lẽ không thể đánh chết nàng ta……”
Suy nghĩ trong đầu vừa lóe lên, hắn cảm giác được da đầu ngứa ran, không muốn nghĩ cũng biết, là các chiến sĩ canh xe nổ súng!
Mặc dù Nghiêm Mộc Long không hạ lệnh, nhưng phán đoán của bọn họ không sai. Nếu lúc này không nổ súng, hai người kia có thể sẽ phải chết!
Thân hình của Tề Đẳng Nhàn giống như quỷ mị ngã xuống đất, gần như toàn bộ đạn đều bắn xuyên qua đầu anh.
Sau đó, cả người anh giống như con nhện cùng sử dụng cả tay và chân bò đi, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh!
"Đây là loại dị hình gì vậy?"
Những chiến sĩ nổ súng đều choáng váng, cho rằng đối phương trông như giống loài ngoài hành tinh trong phim.
Phi thuyền còn chưa quét được nửa đường, Tề Đẳng Nhàn đã tới gần, xoay người dùng chân tung đòn "Thỏ đá ưng", một chiến sĩ bị đá trúng bụng, bay lên không trung, rơi xuống nóc xe.
Ngay khi một chiến sĩ khác chuẩn bị chuyển họng súng đã bị Tề Đẳng Nhàn quét chân đá vào mắt cá chân anh ta, lập tức la hét ngã xuống đất.
Đương nhiên, những chiến sĩ này không tinh nhuệ như tiểu đội điềm gở, Tề Đẳng Nhàn đương nhiên không cần phải dốc toàn lực mỗi lần ra đòn mới có thể đạt được hiệu quả mất mạng.
Đội hình phòng ngự của các chiến sĩ trực tiếp bị lực lượng cá nhân đáng sợ của Tề Đẳng Nhàn xé toạc một lỗ hổng, anh vừa xông vào đã lập tức tay đấm chân đá, tiếng xương gãy tiếp tục vang lên, một lúc sau đã có bảy tám người nằm trên mặt đất.
Anh cũng biết mình không thể ở đây quá lâu, anh đã đi tới khoang phía sau, dùng bả vai huých mạnh, cánh cửa thép tinh bị đụng rầm một cái mở ra.
Chỉ nhìn thấy Lục Chiến Long đang mang cùm điện tử, ngã gục trong xe, cơ thể co giật, sắc mặt tái nhợt.
“Lục đại ca, em đến cứu anh!” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói, nhảy lên xe, đang định mang anh ta đi.
"Người anh em à, là tôi đã hại cậu... Tôi không thể rời đi, nếu tôi rời đi, em gái tôi sẽ phải chết!" Lục Chiến Long nghiến răng nghiến lợi, chống người dậy, chộp tới bàn tay to mà Tề Đẳng Nhàn đang duỗi ra.
Tề Đẳng Nhàn cau mày nói: "Tôi đã gây ra tai họa, nếu anh còn không chịu rời đi, vậy tôi làm những chuyện này chẳng phải vô ích sao?"
Nhưng Lục Chiến Long lại nói: "Tôi thật sự không thể đi, nếu không em gái của tôi nhất định sẽ bị bọn chúng giết chết. Người anh em à, cậu đừng nhất quyết đi theo con đường cô độc một mình, nếu không, tôi thà rằng mình tự sát!"
Tề Đẳng Nhàn thở dài một tiếng, còn muốn nói điều gì đó.
Lục Chiến Long nói: "Cậu đi đi, mục đích bọn chúng bắt giữ tôi kỳ thực là để ép cậu ra tay. Người anh em à, anh trai thật sự xin lỗi cậu!"
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhìn thật sâu anh ta, nói: “Chuyện này tôi không trách anh... Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra manh mối của Lục Linh Linh, sau đó giải cứu cô ấy.”
Lục Chiến Long mím môi, trong mắt rưng rưng lệ nóng nói: "Cảm ơn người anh em!"
Tề Đẳng Nhàn nói xong bèn nhảy xuống xe, vừa bước ra đã nhìn thấy Sở Vô Đạo ngồi dưới đất, đầu dục xuống.
Cậu ta chịu đnưgj cơn đau nhức nội tạng xuất huyết, chiến đến giây phút cuối cùng, kiệt sức mà chết.
Triệu Đồ Long lúc này mới ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười với Tề Đẳng Nhàn, nói: "Tề tướng quân có muốn đến báo thù cho bạn tốt của mình không? Hắn ta đã bị tôi đánh chết."
Tề Đẳng Nhàn lại không dao động, thân hình như tia chớp lao về phía bên đường.
Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên như đậu nổ, thậm chí còn dữ dội hơn lần trước!
May mắn thay, người của Tề Đẳng Nhàn đã chui vào giữa mương ven đường. Con mương này không rộng, thậm chí còn hơi hẹp, chỉ có thể chứa được một đứa trẻ nhi đồng.
Nhưng trong khoảnh khắc Tề Đẳng Nhàn đã toản thân, hoàn thành việc co rút gân cốt.
"Hừ, chạy trốn quá nhanh!" Triệu Đồ Long nhíu mắt lại, cười lạnh nói.
Hắn ta biết rằng một người như Tề Đẳng Nhàn đã muốn bỏ chạy thì không ai có thể ngăn cản.