Những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói ngay lập tức khiến cho hai người là Triệu Tân Lan và Triệu Tân Không nổ tung.
“Tiểu Lý này, cậu ăn nói cho đàng hoàng tử tế đi, đằng nào cậu cũng đâu có mối quan hệ gì với nhà họ Hứa chúng tôi đâu cơ chứ, cậu đừng có ăn nói linh tinh vớ vẩn để hại chúng tôi!”
“Cái thằng ranh con béo ú chết bầm này, tao vất vả lắm mới có thể liên lạc với Hà thiếu gia để cậu ấy nhờ thiếu đà chủ tới đây trợ giúp cho bọn tao đấy, nếu như mày dám làm hỏng chuyện thì tao sẽ liều mạng với mày!”
Tề Đẳng Nhàn vừa mới mở miệng nói vài câu mà hai người này đã ngay lập tức lên tiếng phản bác lại, chỉ sợ đám người Trần Hùng Phi và Chiến Phi hiểu lầm rằng bọn họ ở cùng một phe với hắn.
Hứa Ức Ngọc thì im lặng không nói một lời nào, có điều trong thâm tâm cô cũng đang có ý ủng hộ những gì mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói.
Bố của cô đâu có làm gì sai cơ chứ, rõ ràng là do người của võ đường Chiến Thiên dựng chuyện để gây tai họa trước, dựa vào cái gì mà bố của cô phải đăng tin lên báo chí để xin lỗi bọn họ?
Tề Đẳng Nhàn căn bản không để ý đến những lời nhảm nhí của hai chị em vừa rồi, hắn đi thẳng đến trước mặt Hứa Trường Ca rồi nói với ông bằng giọng thản nhiên: “Tôi sẽ đưa chú Hứa rời đi ngay bây giờ, trong số các người nếu như có ai đó không hài lòng thì có thể đứng ra ngăn lại! Không phải các người rất thích dùng nắm đấm để nói chuyện hay sao? Bây giờ tôi cho các người cơ hội làm như thế đấy!”
Trong khi nói những lời này, Tề Đẳng Nhàn còn giơ ngón trỏ phải của mình lên rồi vung tay lướt qua tất cả mọi người trong phòng một lượt.
Trên ngón tay trỏ của hắn có đeo một cái nhẫn với tạo hình rất đặc biệt.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cái nhẫn kia, Hứa Hử đang ngồi ở bên cạnh Chiến Phi không khỏi ngẩn người ra, ánh mắt của anh ta dán chặt vào nó không rời.
“Quân Vương Giới? Chẳng lẽ cái nhẫn đang nằm trên tay cậu ta chính là nó hay sao?!” Hứa Hử thầm nghĩ trong lòng rồi bắt đầu suy tư nghĩ ngợi.
Anh ta không nhịn được mà quay mặt sang nhìn Chiến Phi rồi hỏi: “Chiến sư phụ à, người kia có lai lịch như thế nào vậy?”
Chiến Phi trả lời anh ta: “Đó là một tên thương nhân đến từ Nam Dương tên là Lý Bán Nhàn, cậu ta kinh doanh trong lĩnh vực buôn bán cao su, cũng là một chủ vườn cao su, nội tình cụ thể thì tôi cũng không biết rõ lắm, có điều võ công của cậu ta rất cao cường.”
Hứa Hử khá là ngạc nhiên, tại sao Quân Vương Giới lại rơi vào trong tay của một người đến từ Nam Dương được cơ chứ?
Chẳng lẽ là do dạo gần đây Vĩnh Dạ Quân đã bại trận quá nhiều lần nên nguồn cung tài chính của bọn họ cũng bị đóng băng, sau đó Kiều Thu Mộng rơi vào được cùng nên mới phải lấy Quân Vương Giới ra để đi vay mượn khắp nơi, cuối cùng cô ta vay tiền từ tên nhà giàu mới nổi này?
Hứa Hử không ngừng tự hỏi tự đoán lý do mà Quân Vương Giới lại xuất hiện ở trong tay Tề Đẳng Nhàn, nhưng trong lòng anh ta cũng đã âm thầm hạ quyết tâm, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng phải cướp cái nhẫn mang tên Quân Vương Giới kia về cho bản thân mới được.
“Trời cho mà không lấy thì chắc chắn sẽ bị trời giáng phạt! Thế này nghĩa là chính ông trời cũng đang muốn giúp mình trở thành thủ lĩnh của Vĩnh Dạ Quân đây mà!”
“Kiều Thu Mộng đã không có đạo đức lại còn không có tài cán gì cả, cô ta cũng chỉ là hạng đàn bà con gái, chẳng qua cô ta giỏi ôm đùi thủ lĩnh tiền nhiệm nên bây giờ mới có thể nhậm chức thủ lĩnh được mà thôi.”
“Thứ mà Vĩnh Dạ Quân đang cần chính là một người thực sự có tài năng như mình, chỉ có mình mới xứng đáng trở thành Vĩnh Dạ Quân Vương!”
Ánh mắt của Hứa Hử trở nên cực kỳ nóng bỏng như một ngọn lửa vậy.
Khi chứng kiến cảnh tượng Tề Đẳng Nhàn ra mặt thay cho Hứa Trường Ca với bộ dạng phách lối không coi ai ra gì như vậy, Chiến Phi cũng không nhịn được mà bắt đầu cân nhắc trong lòng, đã sắp đến lúc đại hội võ đạo được bắt đầu rồi, anh ta cần phải thể hiện sức mạnh tuyệt đối áp đảo của bản thân để khiến cho tất cả mọi người phải tâm phục khẩu phục và dốc sức làm việc cho anh ta!
Chỉ cần xem một cú đấm từ ngày hôm đó là anh ta đã biết rằng nhất định cái tên mập mạp trước mắt có thực lực không tồi một chút nào, khi phải đối mặt với một cao thủ ở mức độ như vậy thì chính bản thân anh ta cũng không thể chắc chắn là mình sẽ chiến thắng!
Hơn nữa, cho dù anh ta có thắng, nhưng ngộ nhỡ anh ta bị thương thì phải làm sao đây? Một khi đã bị thương thì chắc chắn phong độ của anh ta trong đại hội võ đạo cũng sẽ bị ảnh hưởng theo!
Nhưng mới vừa rồi Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đã nói ra những lời hống hách và phách lối như vậy, quả thực bọn họ đang không coi võ đường Chiến Thiên ra thể thống gì hết, nếu như anh ta vốn là chủ của võ đường này mà anh ta lại không ra mặt giải quyết sự việc thì há chẳng phải mọi người cũng sẽ cảm thấy có chút coi thường anh ta hay sao?!
Nhất thời Chiến Phi do dự giữa hai lựa chọn trong lòng mình!
“Sư phụ, đệ tử muốn xin được xuất chiến, ngày hôm nay nhất định con phải dạy dỗ lại thằng béo ú chết tiệt kia để lấy lại danh dự cho võ đường Chiến Thiên của chúng ta!”