Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nam một nữ này là hai người Diệp Phong và Trương Tĩnh!

Diệp Phong nhanh chân vọt vào, sắc mặt rất khó nhìn, trầm giọng nói: “Từ Dương, cậu làm gì em gái của tôi rồi?!”

Trương Nhu nhìn thấy Diệp Phong xuất hiện, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hướng về phía Diệp Phong phất phất tay, nói: “Anh rể, em không sao, em ở chỗ này nè!”

Diệp Phong nhìn thấy Trương Nhu bình yên vô sự, mới hơi yên lòng, hắn vừa nhận được tin tức đã chạy tới ngay.

Trương Tĩnh nhìn thấy Trương Nhu bình yên vô sự, bước nhanh tới ôm lấy cô, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Em không có việc gì là tốt rồi!”

“Là Tề tiên sinh đã giúp em.” Trương Nhu nhẹ nhàng nói.

Từ Dương nhìn thấy Diệp Phong, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nói: “Diệp tiên sinh đến thật là đúng lúc nha!”

Diệp Phong nhìn thẳng vào Từ Dương, âm thanh lạnh lùng nói: “Từ Dương, cậu có chuyện gì thì trực tiếp nói với tôi, đừng có ra tay với người quen của tôi! Bọn họ nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu!”

“Khẩu khí thật là lớn!” Từ Dương liên tục cười lạnh.

Nhưng mà Diệp Phong đã xuất hiện ở đây rồi thì hắn cũng không cần tiếp tục nhắm vào Trương Nhu nữa, mà nhắm vào cũng không nổi nữa.

Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, nói với Từ Dương: “Anh có định gọi người đến hay không? Nếu vẫn không gọi người tới, tôi cũng không còn kiên nhẫn gì đâu.”

Từ Dương lấy lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.

“Từ Dương, chuyện ngày hôm nay nên dừng lại rồi đấy!” Diệp Phong ánh mắt âm u lạnh lẽo, trầm giọng nói.

Hắn quay đầu, hướng về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhị đương gia, nể mặt tôi, chuyện ngày hôm nay kết thúc ở đây đi, không cần tiếp tục dây dưa với hắn nữa.”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói: “Vậy tùy anh đi, dù sao người hắn bắt nạt cũng chẳng phải em gái tôi, anh thích làm thế nào thì làm thế đó đi.”

Từ Dương không có cam lòng, híp mắt trầm ngâm nửa ngày, sau đó hướng về phía Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Họ Tề kia, số của mày cũng may, mệnh khoẻ đấy!”

“Nếu không phải Diệp Phong tới đúng lúc, thì hôm nay mày đã chết trước mặt của tao rồi!”

“Hy vọng lần sau, vận may của mày còn tốt như thế!”

Trên mặt Tề Đẳng Nhàn mang vẻ kỳ quái, cảm thấy người này trong não chắc chắn có hố.

Từ Dương quay người chuẩn bị rời đi, người đi cùng hắn lúc tới là Trần Vĩnh Niên lúng túng chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã, hắn không được phép rời đi.” Tề Đẳng Nhàn lại đưa tay chỉ Trần Vĩnh Niên, lạnh nhạt nói.

Trần Vĩnh Niên cứng đờ cả người, nhìn về phía Từ Dương, nói: “Thiếu đà chủ......”

Từ Dương lạnh lùng nói: “Dưới trướng của tao, không nuôi phế vật, mày tuỳ ý đi!”

Sau khi nói xong lời này, Từ Dương vung tay lên, mang theo thủ hạ của mình, cùng với một đám hotgirl mạng rời khỏi đây.

“Con người tôi, ghét nhất là người bội bạc, đặc biệt là sau khi phản bội còn muốn cắn ngược lại một cái.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, miệng chậc chậc nói chuyện.

Diệp Phong nhìn về phía Trần Vĩnh Niên ánh mắt không khỏi lạnh đến mức chút đáng sợ, đối phương là người mà hắn một tay dạy dỗ, là môn sinh đắc ý, nhưng mà tại thời khắc mấu chốt này lại phản bội hắn, thậm chí còn nhắm vào người của hắn!

“Chim khôn chọn cây mà đậu, lựa chọn của tôi không sai! Bản lĩnh này là tự tôi học được, không tính là phản bội!” Trần Vĩnh Niên nhắm mắt hét lớn.

“Đồ đệ của anh, tự anh xử lý đi, tốt nhất là phế hắn luôn.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Diệp Phong gật đầu một cái, đi về phía Trần Vĩnh Niên.

Đương nhiên Trần Vĩnh Niên không có khả năng bó tay chịu trói, ngay lập tức phản kháng tại chỗ.

Nhưng mà bản lĩnh cả người hắn là do Diệp Phong truyền thụ cho, làm sao có thể đấu lại Diệp Phong?

“Răng rắc!”

Cánh tay với cẳng chân của Trần Vĩnh Niên bị Diệp Phong bóp vỡ từng khúc, sau đó là đầu gối chịu hai cước, cả người lập tức giống như bùn nhão mà ngã xuống nằm tê liệt trên mặt đất.

“Đồ tiểu nhân phản bội, người người đều có thể tiêu diệt! Hôm nay, tao phế võ công của mày, về sau giữa mày và tao không còn quan hệ gì nữa.” Diệp Phong lạnh giọng nói.

Hắn ra tay rất nặng, xương cốt của Trần Vĩnh Niên coi như ăn đủ, một thân võ công phu cũng đã bị đánh cho giảm mất báy tám phần, về sau chắc chỉ có thể làm một phế nhân.

“Nhị đương gia , chuyện lần này cảm ơn cậu nhiều, nếu không có cậu thì chỉ sợ Trương Nhu đã thực sự bị Từ Dương bắt nạt!” Sau khi Diệp Phong xử lý xong tên phản đồ Trần Vĩnh Niên, quay về phía Tề Đẳng Nhàn liên tục nói cảm ơn.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh không phải được Long Môn đặc biệt mời về làm khách khanh sao? Từ Dương là Long Môn thiếu đà chủ, sao quan hệ của hai người lại kém như vậy?”

*Khách khanh: Là những người đã có thành tựu rồi mới gia nhập môn phái. Thường là được mời về*

Diệp Phong lắc đầu, nói: “Long Môn cũng phân chia thành Đà chủ và Phó đà chủ, tôi với Phó đà chủ quan hệ tốt hơn, hơn nữa giữa hai người Đà chủ và Phó đà chủ có tranh đấu vô cùng kịch liệt, cho nên Từ Dương sẽ không nhìn thuận mắt tôi.”

Long Môn mặc dù là tổ chức khổng lồ, nhưng nội bộ cũng không bền chắc như thép, quyền lực là thứ mà người ta mê mệt, mỗi người đều muốn có được nó, nắm giữ nó.

“Tề tiên sinh, lần này thật sự vô cùng cảm ơn cậu , sau này có rảnh thì tới quán bar uống rượu đi, tôi sẽ chiêu đãi cậu thật tốt.” Trương Nhu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói, thái độ vô cùng khách khí.

Thông qua sự việc ngày hôm nay, cô cũng coi như là hiểu lý do vì sao mà Diệp Phong lại tôn trọng Tề Đẳng Nhàn như vậy rồi.

“Nếu đã trùng hợp như này thì cùng ăn một bữa cơm cũng tốt, không cần chờ lần sau cô mời tôi uống rượu.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

Lý Vân Uyển cũng khá hài lòng, sau khi ăn cơm xong, sẽ có thời gian ở chung.

Đồ ăn vừa mới được bưng lên, Tề Đẳng Nhàn đã nhận được cuộc gọi của Kiều Thu Mộng.

“Có việc gì à?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Ngày mai tôi có người bạn thân từ nước Mỹ trở về, tôi muốn bàn chuyện làm ăn cùng Tư Bản Thiên Lại, chắc sẽ không rảnh để nhận điện thoại. Anh dành chút thời gian tới đón cô ấy giúp tôi!” Kiều Thu Mộng nói.

Mặc dù bây giờ Tề Đẳng Nhàn thân kiêm mấy chức, nhưng vẫn là người rảnh rỗi suốt ngày chơi bời lêu lổng, đồng ý nói: “Được!”

“Cô ấy là Dương Quan Quan, có quan hệ rất tốt với tôi và Vân Uyển, lại nhận lời tới Tư Bản Thiên Lại làm thư ký, anh không nên đắc tội cô ấy.” Kiều Thu Mộng nhắc nhở.

Hướng Đông Tinh vì muốn làm nên tên tuổi của Thiên Lại mà tốn không ít tâm tư, lần này thông báo tuyển dụng thư ký với bên ngoài đã báo giá trên trời cùng với điều kiện không gì sánh được.

Mục đích cô ta làm như vậy vẫn là muốn tuyên dương cái vị tổng giám đốc không tồn tại kia, để tập đoàn Hổ môn và tập đoàn Từ Thị càng thêm kiêng kị.

“Đến làm thư ký cho tôi?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, cũng không nhiều lời, đáp ứng hết các yêu cầu của Kiều Thu Mộng.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Vân Uyển mới hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tề Đẳng Nhàn nói với cô ta chuyện đó, cô sửng sốt sau đó hồi lâu mới nói: “Dương Quan Quan? Là cô ấy hả… Cô ấy xuất ngoại du học làm việc cũng được mấy năm rồi, bình thường cũng có liên hệ chút, nhưng mà cũng đã rất lâu chưa thấy mặt rồi.”

“Dương Quan Quan là người Thượng Hải, nhưng quan hệ trong nhà của cậu ấy có vẻ chẳng ra sao cả, cho nên mới xuất ngoại.”

“À...... Là một người đẹp đó, anh không được động lòng nhung nhớ đâu đó!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi thì có thể có ý đồ xấu gì chứ? Cùng lắm là nhìn chân một chút, nhìn ngực này kia thoii.”

Lý Vân Uyển sửng sốt, bị hắn nói đến mức không còn gì để nói, nhưng mà cũng bởi vì câu nói này mà cô không khỏi nghĩ tới cái kia của Dương Quan Quan ở thời học sinh đã phát triển vượt trội so với bạn đồng trang lứa.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Phong cùng với hai chị em Trương Tĩnh, Trương Nhu chào tạm biệt, Trương Nhu và Tề Đẳng Nhàn trao đổi phương thức liên lạc, đồng thời hoan nghênh hắn có thể đến quán bar làm khách bất kỳ lúc nào.

“Hôm nay uống đến mức chưa?” Sau khi bọn họ rời đi Tề Đẳng Nhàn hỏi Lý Vân Uyển.

“???” Lý Vân Uyển một mặt không hiểu nhìn hắn.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Trước đây cô có nói qua, muốn biết hôm nay có uống đến cùng được không.”

Lý Vân Uyển không nhịn được cười ra tiếng, nói: “Còn chưa tới đâu, trừ khi anh dẫn tôi đến nhà anh uống thêm một chút!”

“Vậy còn chờ gì nữa?!” Tề Đẳng Nhàn lập tức nói, kéo tay Lý Vân Uyển đi luôn, biểu tình giống như có chút gấp gáp .

Lý Vân Uyển trong lòng tim đập thình thịch, người này gấp gáp như vậy sao, tối nay không phải sẽ xảy ra chút chuyện chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK