Lời nói của Roben khiến hàng loạt Hồng Y giáo chủ vô cùng đồng tình, cả đám người gật đầu lia lịa.
Bọn họ không muốn đột nhiên xuất hiện một tên cưỡi lên đầu lên cổ mình, thậm chí hắn còn trẻ như vậy, mà lại còn là người của Hoa quốc.
Thực tế là Giáo hoàng cũng đã nghiêm túc suy nghĩa qua chuyện này, nhưng mà số tiền mà Tề Đẳng Nhàn đưa ra thực sự quá lớn, ông ta làm sao có thể từ chối được.
"Giáo hoàng bệ hạ, không phải là tôi đang cố ý nhằm vào quyết định của Ngài, tôi chỉ suy xét một cách khách quan mà thôi." Roben hơi cúi đầu trước Giáo Hoàng, thấp giọng nói.
Giáo Hoàng thản nhiên cười nói: "Tôi nói Ngài ấy được Thánh Chúa phái đến để truyền bá phúc âm nhưng các người lại không tin? Cũng tốt, để Ngài ấy thể hiện rồi xem mấy người còn gì để nói nữa."
Christian nở một nụ cười mỉa mai: "Nếu hắn thật sự có thể triệu ra linh hồn của Tham Tôn, vậy Christian tôi tuyệt đối không nói bất cứ lời nào về chuyện này nữa! Nhưng nếu như hắn không làm được, tôi sẽ không bao giờ đồng ý để hắn tham gia vào nòng cốt của Thánh giáo chúng ta!”
Các Hồng Y giáo chủ còn lại cũng đồng ý.
Trong lòng Lý Vân Uyển không khỏi thầm lo lắng, quả nhiên toàn bộ Thánh giáo sẽ không chỉ nghe theo lệnh của Giáo Hoàng mà những Hồng Y giáo chủ này cũng có quyền lực không nhỏ, nếu như tất cả đều phải đối thì cho dù Giáo Hoàng có làm gì đi nữa, chuyện của Tề Đẳng Nhàn cũng hết cách.
Nếu Tề Đẳng Nhàn muốn gia nhập Thánh giáo, muốn trở thành Tổng giám mục khu vực phía Nam, không những phải dùng rất nhiều tiền để thỏa mãn Giáo Hoàng mà còn phải khiến cho những Hồng Y giáo chủ này chịu gật đầu đồng ý thì mới được.
"Tôi có thể chứng minh thế nào?" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hỏi.
"Rất đơn giản, để cho thủ lĩnh của Kỵ sĩ đoàn tôi đến thăm dò là được rồi! Nếu như cậu thật sự mang linh hồn của Tham Tôn, muốn cản cú đấm của tôi cần phải nói sao!” Roben lạnh lùng nói
"Nhưng báo trước là cú đấm của tôi rất mạnh đấy! Là Thánh Chúa đã ban thiên phú ấy để tôi có thể bảo vệ Thánh giáo an toàn. Nếu như cậu không chắc thì tốt nhất nên biết khó mà lui, nếu không đến lúc ra tay chỉ sợ một đấm chết cậu."
Roben vừa nói chuyện vừa đi về phía trước.
Lý Vân Uyển nhìn thân hình Thủ lĩnh đoàn Kỵ sĩ này, chỉ cảm thấy người này có vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, thậm chí còn khiến người ta sinh ra một loại cảm giác có chút thần thánh! Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, giống như trên người ông ta thực sự hơn người, mang theo hơi thở của thời thượng cổ.
Giáo Hoàng cũng nói: "Cũng phải, ý chỉ của Thánh Chủ thì phải giao cho Kỵ sĩ thành kính nhất đến kiểm tra! Tề giáo chủ, nếu ngài muốn các vị Hồng Y giáo chủ ở đây tin tưởng ngài thì hãy vượt qua ải của Roben trước đi.”
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Được rồi, thủ lĩnh Roben, vậy chúng ta thử xem!”
Vừa nói hắn vừa tiến lên phía trước một bước, ngay cả hắn cũng có thể cảm nhận được, thần khí của Roben không giống với người bình thường.
Nhưng hắn có thể khẳng định rằng Roben vẫn chưa đạt tới cảnh giới đánh vỡ hư không.
Sự mạnh mẽ này của Roben không đến từ sự chăm chỉ luyện võ mà phần lớn đều đến từ niềm tin và sự sùng đạo.
Tề Đẳng Nhàn theo Roben đi đến bãi đất trống.
Roben nhìn vào Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi nói: "Nếu trên người cậu thật sự mang theo linh hồn của Tham Tôn thì việc nhận nắm đấm này cũng chỉ là chuyện đơn giản.”
“Thân là kỵ sĩ thành kính nhất Thánh giáo, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ tín ngưỡng của Thánh giáo!”
"Chúng ta không thể để cho một người ngay cả những điều cơ bản cũng không biết đảm nhận những chức vụ quan trọng như vậy ở trong Thánh giáo."
Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp: "Lòng thành kính của tôi đối với Thánh Chủ là tuyệt đối không ai có thể sánh bằng, dù gì thì cũng chưa từng có bất kì ai có thể khiến tôi trả giá đắt như vậy.”
Giáo Hoàng nghe nói hắn vậy, sắc mặt có chút kì quái.
Thẳng tay móc ra sáu tỷ đô la, quả thực Tề Đẳng Nhàn chính là tín đồ thành kính nhất trong lịch sử Thánh Giáo…
Không ai có thể giống như hắn, chỉ trong thời gian ngắn mà đưa ra được số tiền lớn như vậy.
Roben không đáp lại, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, ông ta chậm rãi thở ra, sau một lát, cả người đã toả ra loại khí chất vô cùng thần thánh.
Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, hai chân tách ra một trước một sau, đặt trọng tâm ở giữa, tinh thần cũng trở nên cảnh giác.
Roben bỗng nhiên bước lên trước một bước, sau đó vung ra một quyền, “ầm” một tiếng, quyền này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, khí lực mang theo cũng lớn, vì thế mà phát ra âm thanh như tiếng nổ!