Tiêu Tinh nghe xong thì bỗng chốc rung động, đương nhiên ông ta cũng không muốn cả ngày làm ổ trong Tam Giác Độc.
Mặc dù ở đây làm vua một cõi cũng rất vui nhưng cũng chỉ là là vua một cõi mà thôi, sao có thể thú vị bằng thế giới phồn hoa ở bên ngoài kia được chứ?
Ông ta không dám rêu rao quá mức ra bên ngoài là bởi vì ông ta sợ những ông trùm từng có quan hệ với ông ta sẽ phái người giết chết ông ta để diệt khẩu, dù sao thì chỉ có cái miệng của người chết mới là thứ an toàn nhất.
“Tôi cũng muốn thế... Có điều, ta sợ rằng nếu như mình xuất đầu lộ diện ở bên ngoài quá nhiều thì sẽ rước lấy cái họa sát thân.” Tiêu Tinh nói.
“Sợ cái gì mà sợ! Có nhị đương gia che chở ông rồi, không có một ai động vào ông được.” Đồ Phu ở bên cạnh nghe thấy như thế thì khịt mũi coi thường và khinh thường cười nói.
Tiêu Tinh sửng sốt và nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, thầm nghĩ người này chắc hẳn phải rất phi thường thì mới có thể được một tên quan chức quân sư tàn bạo như Đồ Phu hết sức sùng bái như vậy.
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu và nói: “Tôi sẽ giúp ông liên lạc với Trần Ngư, đại tiểu thư của Nam Dương Trần Thị, ông đến Nam Dương để làm việc với cô ấy, tôi bảo đảm sự an toàn của ông sẽ không có vấn đề gì. Trần Thị ở Nam Dương có địa vị như thế nào, tôi nghĩ chắc cũng không cần tôi giải thích với ông đâu nhỉ?”
Tiêu Tinh vô cùng ngạc nhiên, những năm gần đây ông ta vẫn luôn trốn ở bên trong Tam Giác Độc, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài đi du lịch nhưng cũng không quan tâm lắm đến những việc xảy ra ở thế giới bên ngoài, tin tức hoàn toàn bế tắc.
Nghe thấy Tề Đẳng Nhàn bảo rằng có thể giới thiệu đại tiểu thư của Trần gia cho mình, ông ta có chút không thể tin được và cũng có chút kích động.
Ông ta cũng không cam lòng làm ổ ở trong Tam Giác Độc cả đời, ông ta thường xuyên nhớ lại những năm tháng huy hoàng trước kia, cũng muốn sớm ngày tái xuất giang hồ và làm ra những thành tựu lớn.
“Nếu như anh Tề thực sự có thể bảo Nam Dương Trần Thị quan tâm tôi hơn một chút thì tôi chắc chắn sẽ có thể làm nên việc lớn... Vả lại, chỉ cần việc này có thể thành công thì tôi sẽ quyên góp cho cậu một tỷ để xây dựng giáo đường!” Tiêu Tinh cũng là một tên đại gia nên đã thẳng thắn buông ra những lời nói táo bạo.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy, một tỷ, số tiền đó không hề nhỏ, trên mặt hắn ngay lập tức hiện lên một nụ cười, hắn nói: “Tốt lắm, sau này tôi sẽ bảo Đồ Phu phái người đưa ông đến Nam Dương, sau đó ông xem xem có thể làm được việc gì ở Nam Dương đi.”
Bây giờ Nam Dương cũng là một nơi vô cùng sóng gió, các thế lực ở khắp nơi đều đến đó để tranh đấu.
Phía chính phủ muốn mượn sức mạnh của người Mỹ để lật đổ Trần gia, đám người có dã tâm ở Hoa Quốc thì lại muốn thủ tiêu địa vị của Trần gia ở Nam Dương, một phe trong Trần gia cho rằng nên thuận theo tình hình hiện tại mà hợp tác với một số người, trong khi những người khác nghĩ rằng bọn họ lòng lang dạ sói và phải chiến đấu đến cùng...
Tất nhiên Nam Dương sẽ có thể chứa chấp một Tiêu Tinh, chỉ cần ông ta sẵn sàng hợp tác với Trần Ngư và trở thành cánh tay đắc lực của Trần Ngư thì quyền lực của Trần gia sẽ bao bọc ông ta và tránh cho ông ta bị một số ông trùm theo chủ nghĩa nhân đạo của Hoa Quốc tiêu diệt.
Với tài năng của Tiêu Tinh, ông ra chắc chắn sẽ có thể làm ra việc lớn.
“Ông tìm một vài người thông minh và có khả năng dẫn quân ở trong đội quân của Mạo Khôn để bọn họ cùng ông đi đến Nam Dương đi.” Tề Đẳng Nhàn dặn dò Tiêu Tinh.
“Được, không thành vấn đề!” Tiêu Tinh vui vẻ nói.
Trần gia nắm chắc quân đội Nam Dương nhưng điều này cũng khiến cho bọn họ không có đủ nhân tài dự trữ, bây giờ đám quan chức quân sư ở khắp nơi trong Nam Dương đều đang trỗi dậy, cũng khiến cho người khác phải rất đau đầu.
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ: “Mình đúng là lúc nào cũng lo nghĩ cho Trần Ngư mà, nếu cô ấy không tự chụp một bộ ảnh nóng và gửi cho mình xem thì thật là không thể nói nổi mà!”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, ngày hôm sau, Tiêu Tinh dẫn theo một số người ngồi lên chiếc thuyền lớn của thuyền trưởng để đi đến Nam Dương.
“Việc Tiêu Tinh đột nhiên xuất hiện ở Nam Dương có lẽ sẽ dọa được đám người đã từng có quan hệ lợi ích với ông ta, đồng thời cũng có thể khiến cho đám người đó càng thêm kiêng dè Nam Dương và không dám tùy tiện ra tay.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cách sắp xếp này của mình đúng thật là một mũi tên trúng nhiều con nhạn, không chỉ giải quyết được một phần áp lực kinh tế cho việc xây dựng giáo đường mà còn tặng cho Trần Thị một con bài tốt có thể lật ngược thế cờ.