Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta ngay lập tức chạy đến và kêu lên: "Thưa Cha, gần đây con luôn cảm thấy mơ hồ, và con không thể cảm nhận được sự hiện diện của Chúa Thánh Thần… Từ khi bị ác quỷ xâm phạm, con luôn đau yếu…"

"Con có tội... Xin Chúa hiển linh hãy tha thứ cho tội lỗi của con!" "Cha thương xót, xin Cha hãy xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng con..."

Tề Đằng Nhàn sững sờ, dường như, sự việc lần trước đã để lại hằn sâu vết thương tâm lý cho Quý Khải, ngay lúc này, tự mình đi lên cầu nguyện?!

Ông cụ Quý cũng không khỏi sững sờ, tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngạc nhiên.

Quý Khải buồn bã nói: "Con rất cần sự cứu rỗi của Thánh Chủ, đưa con trở lại cuộc sống bình thường, hiện tại mỗi ngày con đều gặp ác mộng..."

Tề Đằng Nhàn ho khan một tiếng, giơ cây quyền trượng lên, nói một cách chậm rãi: "Ôi, đứa con tội nghiệp của ta, lí do con luôn gặp ác mộng là bởi vì con vẫn còn nợ Chúa một khoản tiền. "

"Cái gì?!"

Khi Quý Khải nghe thấy điều này, anh ta ngẩn người một chút, rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Anh ta chớp chớp mắt thật mạnh, nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng của Tề Đằng Nhàn, đột nhiên sợ tới mức suýt nữa thì ngồi xuống đất.

Tề Đằng Nhàn nói với vẻ mặt nghiêm trọng: "Nếu như con không nhanh chóng trả nợ cho Thánh Chủ, vậy thì Thánh Chủ sẽ phái ta đến để trừng phạt con!"

Quý Khải cuối cùng cũng tỉnh táo lại, khuôn mặt đầy kinh ngạc và sợ hãi, anh ta nói với giọng run rẩy: "Ngươi, ngươi..."Thật sự là ngươi....Đợi đã, tên khủng bố tàn bạo nhà ngươi!"

Sắc mặt của ông cụ Quý nhanh chóng thay đổi, trầm giọng quát lên: "Quý Khải, cháu nói chuyện với tổng giám mục với thái độ như vậy sao?"

"Tổng giám mục?"

"Chiếc áo choàng màu đỏ của giám mục!"

"Quyền trượng của tổng giám mục?! "

Sau khi nghe xong những lời của ông lão Quý, Quý Khải cẩn thận nhìn vào quần áo và cây gậy của Tề Đằng Nhàn, đột nhiên kinh ngạc.

Anh ta đã không quan tâm tới những tin tức gần đây, chỉ tập trung vào việc nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe, giờ phút này, nhìn thấy Tề Đằng Nhàn đột nhiên trở thành tổng giám mục, anh ta ngay lập tức chết lặng.

Vừa rồi, anh ta còn tưởng rằng đây là linh mục mà ông nội Quý đặc biệt mời đến để tư vấn tâm lý cho anh ta, vì vậy, anh ta cứ đi thẳng tới chỗ của Tề Đằng Nhàn để cầu nguyện...

Tề Đằng Nhàn vẻ mặt vẫn nghiêm túc, nói: "Có lẽ Quý Khải đã quên, lúc trước anh ta có đánh cược với tôi rồi sao? Chúa thần chính là người chứng kiến của cuộc cá cược này! "

Ông lão Quý không nhịn được mà hỏi: "Cháu đã đánh cược gì với ngài ấy?"

Quý Khải tức giận tới mức đỏ mặt, anh ta cảm thấy bức bối một lúc lâu, mới nói: "Lúc hắn nói sẽ trở về Hương Sơn thăm nhà họ Quý, cháu nói sợ hắn không có dũng khí đến, sau đó, cháu đánh cược với hắn một mục tiêu nhỏ..."

Sau khi ông lão Quý nghe xong, ông không thể nói nên lời.

Với dáng vẻ như hiện tại, thì cháu có gì để cá cược?

"Bây giờ, tổng giám mục đã đến và còn mang theo ánh sáng của Chúa! Quý Khải, cháu nợ tiền của thánh chúa, nên bây giờ đã tới lúc trả, nếu không, ta sẽ để cho đại diện của Chúa trừng phạt cháu! Tề Đằng Nhàn thẳng thắn nói, giơ cây gậy trong tay lên, "Lời nguyền Avadaso, ngươi có biết không?!"

Ông lão Quý thở dài thật sâu, nói với Quý Khải: "Nếu cháu sẵn sàng cá cược và thua, thì cháu phải giữ đúng lời hứa của mình."

Quý Khải cắn răng, tìm sổ chi phiếu, ký vào tờ ngân phiếu tiền mặt một tỷ, rồi đưa cho Tề Đằng Nhàn.

"Hửm? Mục tiêu nhỏ mà ta nói, sao ngươi biết nó là đồng tiền gì!" Vẻ mặt của Tề Đằng Nhàn nghiêm trọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK