Những nhân vật trọng yếu của Tổng hội Long Môn xuất hiện ở Hương Sơn, đây chính là một tín hiệu vô cùng trọng yếu.
Nhưng mà tin tức này không bị tiết lộ ra bên ngoài.
Dù sao thì bọn họ đều vì Long Môn Hương Sơn thay đổi triều đại mà đến, nếu tin tức này bị tiết lộ trước, khó tránh khỏi việc Trần Bá Hạ sẽ cảnh giác hơn.
Bọn họ đều ẩn thân trong một căn biệt thự mua dưới danh nghĩa của một vị đại cá sấu lui về tuyến hai ở Hương Sơn, không cần lo lắng bị tiết lộ hành tung.
Chuyện làm Tề Đẳng Nhàn cảm thấy kinh ngạc chính là căn biệt thự này cùng một khu với nơi Tôn phu nhân ở hiện tại…
Đúng lúc hôm nay lấy cớ phải liên lạc với người Long Môn, có thể không về nhà!
Tề Đẳng Nhàn vừa bước vào trong sân lập tức cảm giác được sát khí vô cùng nặng nề, chỉ thấy, một đám cao thủ tinh nhuệ của Long Môn đứng ở trong sân, xếp hàng thành hai hàng, ở giữa chừa lại một con đường.
“Người giang hồ bày ra cho mình xem sao… Chuẩn bị ra oai phủ đầu với mình, hay là mời mình uống trà khai vị?” Tề Đẳng Nhàn thấy một màn như vậy, cười cười, trong lòng lại không xem trọng lắm.
Nhóm người giang hồ có rất nhiều quy củ, người nổi tiếng bên ngoài như Tề Đẳng Nhàn, bình thường muốn gặp đám người giang hồ đó, bọn họ đều sẽ sắp xếp một ít vấn đề khó ra để làm hắn khó xử.
Chuyện này không phải là không lịch sự, mà là muốn cho người đến biết, không cần ỷ vào thanh danh và bản lĩnh của mình mà không hiểu lễ nghĩa, muốn làm gì thì làm.
Đây là thể hiện thực lực cường đại của bản thân, đồng thời cũng là cho đối phương một sự cảnh cáo không lớn không nhỏ.
Tề Đẳng Nhàn vừa vào cửa, hơn hai mươi ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm vào hắn, huyệt Thái Dương của những người đó đều hơi hơi nhô lên, ánh mắt có thần, hiển nhiên đã tu luyện võ công tới cảnh giới “Luyện Khí Hóa Thần” rồi.
Cảnh giới thể năng của võ công chia làm minh kình, ám kình, hóa kình, đan kình, cuối cùng là kiến thần bất phôi.
Cái gọi là Luyện Khí Hóa Thần, nhìn tên đoán nghĩa, đó là có thể tự khóa lại tinh khí trong cơ thể, tăng lên tinh thần của bản thân.
Công phu có thể luyện đến mức đó, công phu cơ bản đều đến ám kình và hóa kình.
Nếu là cao thủ bình thường, đột nhiên bị nhiều ánh mắt sắc bén như vậy đánh trúng, chỉ sợ lập tức sẽ tim đập gia tốc, máu trong cơ thể sôi trào, toàn bộ cơ thể trở nên khẩn trương.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại cứ như không hề có cảm giác gì, phảng phất như người mù, hắn vui vẻ thoải mái đi về phía trước.
Hắn vừa vừa mới đi đến con đường giữa đám người, mới đi được năm bước, đám người bỗng nhiên đứng sát lại, một người nhảy ra khỏi đám đông, song chưởng đánh về phía ngực Tề Đẳng Nhàn.
“Cậu không được.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói, tay trái tạo tư thế đỡ đòn che trước ngực, ngăn cản hai chưởng, tiếp theo khuỷu tay đưa lên tạo phản lực, phịch một tiếng, người đó lập tức bay ra ngoài.
Sau khi đẩy bay người đó, bước chân của Tề Đẳng Nhàn không ngừng lại, tiếp tục đi lên phía trước, đám người theo cũng đi theo hắn về phía trước.
Vừa mới đi ba bước lại có một người chui ra từ phía sau hắn, hai tay giống như hai lưỡi liềm, hướng về mắt cá chân của hắn mà cắt!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn không thèm quay đầu lại, chân phải nhấc lên, nhất chiêu “Mỹ nhân đảo thoát giày” phóng ra dựa trên cách thức phát kình, thân trên động cũng chưa động.
Bàn chân chạm vào khuỷu tay người đó, sức lực khủng bố đến có hơi dọa người.
Cơ thể người đó lập tức chấn động một cái, suýt nữa mất cân bằng, một tay còn lại vẫn quật cường phóng đến, nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không muốn dong dài cùng hắn ta, dùng một chiêu “Tuấn mã vẩy vó”, phịch một tiếng, đạp lên ngực người đó, lập tức khiến cho người ta bay ra xa bảy, tám mét ra ngoài, ngã xuống sân không thể động đậy.
Lần này Tề Đẳng Nhàn dùng tống kình chứ không phải thấu kình, nếu không thì một đá phóng ra, nội tạng cũng phải bị đá đến dập nát.