Trong nháy mắt khi Tề Đẳng Nhàn khom người cong eo xuống, cả người hắn cứ như một con báo săn nhanh nhẹn đang chờ đợi vận sức, tất cả mọi người đứng xung quanh nhìn vào cảnh tượng ấy, không hiểu vì sao mà bọn họ lại thực sự nảy sinh một ảo giác kỳ diệu rằng đó chính là một con báo hoang dã chứ không phải một con người sống sờ sờ!
Tề Bất Ngữ cực kỳ nghiêm khắc với Tề Đẳng Nhàn, dĩ nhiên là bởi ông biết trong khoảng thời gian sau này thì tình hình sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng, con người ta nhất định phải nỗ lực mới có thể đảm bảo được cuộc sống của mình, ít nhất là không thể bị những kẻ khác giết chết một cách đơn giản như vậy được.
Ngoài việc phải so chiêu với cái đám người cặn bã trong nhà tù U Đô mỗi ngày, phần lớn thời gian khi mùa đông tới thì Tề Đẳng Nhàn sẽ bị Tề Đẳng Nhàn bắt phải mặc vào một cái áo bông rất dày vá chằng vá đụp, sau đó đi lên núi rồi quay về ở đầu kia của ngọn núi.
Mùa đông đến, những cành cây trong núi đều héo khô, quần áo của hắn thì dễ rách, chỉ cần đụng nhẹ vào cành cây cũng có thể tạo nên một lỗ thủng lớn.
Cứ mỗi lỗ thủng lớn được tạo ra trên quần áo là một lần Tề Đẳng Nhàn bị đánh cho một trận đòn.
Cũng chẳng biết Tề Đẳng Nhàn đã đi vào trong núi bao nhiêu năm, nhưng một năm nào đó, trên quần áo của hắn không còn vết rách mới nào nữa, cái đám người cặn bã trong U Đô cũng không còn là đối thủ của hắn mà tên nào cũng bắt đầu gọi hắn bằng cái tên “Nhị đương gia” với giọng điệu đầy kính trọng.
Thứ đầu tiên mà Tề Bất Ngữ rèn luyện cho Tề Đẳng Nhàn chính là năng lực sinh tồn trong cõi chết, trên thế giới này có không biết bao nhiêu con người lợi hại, nếu không thể đánh bại được họ thì vẫn có thể chạy trốn được còn gì.
“Oành!”
Xương cột sống của Tề Đẳng Nhàn run lên, gân cốt bung ra, tạo nên một tiếng động vừa vang dội vừa rất đặc biệt, nghe như tiếng dây cung của một cây cung làm bằng sừng trâu bật lại sau khi bị kéo căng hết cỡ.
Cả cơ thể của Tề Đẳng Nhàn cứ như mũi tên được cột sống là dây cung bắn ra ngoài, nhắm thẳng về phía Chiêm Tinh đứng ở cách đó tận mười thước!
Nhìn thấy tốc độ của hắn nhanh như vậy, Chiêm Tinh cũng không nhịn được mà biến sắc mặt.
Mỗi một bước chân chạm xuống mặt đất của Tề Đẳng Nhàn đều hết sức mềm mại, nhưng trong nháy mắt khi mũi chân chạm xuống đất thì hắn cũng sử dụng thật nhiều sức lực, từng bước chân đều tạo ra một lỗ thủng trên mặt đất.
“Bộp!”
Cả cơ thể của Chiêm Tinh lập tức nằm úp sấp trên mặt đất, nhìn qua cứ như là một con nhện nước khổng lồ.
Trong lúc đó thì Tề Đẳng Nhàn đã tiến tới sát gần, hắn tung ra một quyền vào đúng lúc mà hắn ta nằm úp sấp xuống, nắm đấm cứ vậy mà rơi vào khoảng không.
Nếu như là những cao thủ khác thì chắc chắn bọn họ sẽ nhân cơ hội này mà tấn công vào chân của Tề Đẳng Nhàn, có điều trong lòng Chiêm Tinh đã biết rất rõ rằng bản thân không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn từ lâu, vậy nên hắn ta chỉ cần khiến hắn hao tổn càng nhiều thể lực càng tốt là được rồi.
Cũng vì thế nên Chiêm Tinh không hề tấn công, cơ bắp ở hai vai và mông của hắn ta được kích hoạt cùng một lúc, hắn ta dùng hai tay hai chân bò trên mặt đất.
Hắn ta bò với một tốc độ kinh hoàng, quả thực là tất cả sức lực trên cơ thể đều đã được khuếch trương đến mức cực hạn, trông giống hệt như loài nhện nước được tục xưng là “ông chủ thuyền hoa”, chỉ mới xoạt xoạt hai cái mà đã trượt tới một khoảng cách xa hơn những năm mét.
“Đây là thân pháp mà Chiêm Tinh đã lĩnh ngộ được thông qua việc quan sát hoạt động của loài nhện nước trong vòng vài năm, Tri Thù Đạp Thủy, nếu như trận chiến này được diễn ra ở trên mặt nước thì chắc chắn tốc độ của hắn ta sẽ còn nhanh hơn như vậy nhiều!” Diệp Thành đứng bên cạnh đó xem, không nhịn được mà lên tiếng cảm thán khen ngợi.
Tề Đẳng Nhàn thì như một con báo săn, Chiêm Tinh thì như một con nhện nước.
Một loài thì vô cùng mạnh mẽ, một loài thì vô cùng linh hoạt, đó là hai phong cách thể hiện tốc độ hoàn toàn khác hẳn nhau.
Tề Đẳng Nhàn vặn eo về phía sau một cái, chỉ thuần túy nhờ vào sức mạnh ở eo và bụng mà đã có thể kéo cả người mình quay một vòng 180 độ, cơ mông phát huy đủ lực kích hoạt, cả người lại một lần nữa bật ra ngoài!
“Nhanh quá!”
Chiêm Tinh trông thấy cảnh tượng ấy mà da đầu tê dại, sức mạnh cơ bắp từ eo và mông của Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc đến từ đâu ra? Không ngờ ở trong tình huống đang di chuyển với tốc độ cao như vậy mà hắn còn có thể xoay người 180 độ, hơn nữa lực bật người của lần thứ hai thế mà vẫn giữ vững được tốc độ nhanh nhẹn như của lần thứ nhất!
Chỉ trong nháy mắt mà Tề Đẳng Nhàn đã vọt tới trước mặt Chiêm Tinh, hắn vừa giơ tay đã thi triển một loạt báo quyền nhắm thẳng vào khuôn mặt của hắn ta!
Chiêm Tinh cong lưng nhún một cái, chống hai tay trên mặt đất, cả người giống như một chiếc thuyền nhẹ đang xuôi dòng, phịch một tiếng lui về phía sau, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen mờ mờ!
Nhưng có một điều còn khoa trương hơn cả là gần như mỗi một quyền của Tề Đẳng Nhàn đều suýt thì chạm tới được sống mũi của hắn ta.
Trong quyền thuật có một thuyết pháp được gọi là “báo quyền liên hoàn”, luyện tập quyền pháp bằng báo quyền, có nghĩa là tập trung toàn bộ sức lực vào một loạt đòn đánh nhanh và mạnh, nhưng ở dưới tình huống như vậy mà Tề Đẳng Nhàn vẫn còn có thể đảm bảo cho những cú đấm của bản thân đuổi theo tốc độ của Chiêm Tinh, quả thực có chút quá đỗi kinh khủng!